Đường Nhiễm đi theo người hầu đến sân trước của Đường gia.
Lúc đi qua con đường sỏi đá nhỏ dọc theo Chủ Trạch, cô nghe thấy tiếng động cơ của ô tô. Từ độ ồn mà đoán, có lẽ là xe vận chuyển hàng hóa với khối lượng không nhỏ.
Nghĩ đến người máy phỏng sinh của mình là được chiếc xe vận chuyển hàng hóa này đưa tới, tâm trạng Đường Nhiễm vốn không tốt, cuối cùng cũng nổi lên một ít hân hoan.
Bước chân Đường Nhiễm vô ý mà nhanh hơn một chút.
Đến khi càng gần tiếng động cơ hơn, Đường Nhiễm nghe thấy một giọng nói quen thuộc ―― chỉ nghe ngữ điệu cũng có thể thấy sự cợt nhả, đúng là giọng của chủ cửa hàng INT, Đàm Vân Sưởng:
"Chú Đường, nếu Đường Nhiễm ở Thiên trạch, vậy thì chúng cháu nên đi từ cửa sau thì hơn. Làm phiền chú thông báo cho bảo vệ bên kia một chút, phòng thí nghiệm của chúng cháu cố ý mướn chiếc xe có bảng số này ―― vì người máy này quý giá lắm, về sau chúng cháu còn phải thường xuyên mang về để thí nghiệm sửa chữa, nếu lần nào cũng làm phiền chứ phải đi ra thì tụi cháu cũng ngại."
Đường Thế Tân đứng ở trước xe, nghe vậy chần chờ hỏi: "Còn phải thường xuyên sửa chữa lại?"
Đàm Vân Sưởng cười ha ha, "Cũng không hẳn là sửa chữa mà phần lớn là giữ gìn. Đặc biệt là mấy cái phần mềm mini linh tinh, mấy cái linh kiện nhỏ thì quá nhiều, không cẩn thận là hỏng ngay."
Đường Thế Tân gật đầu, "Vậy được, chú sẽ nói rõ với nhân viên an ninh cửa sau."
"Được, cảm ơn chú Đường!"
"Không có gì ……"
Lúc Đường Thế Tân nói chuyện, cũng thoáng nhìn thấy Đường Nhiễm đang đi ra. Ông xoay người trở về, đi được hai bước, do dự một lúc nhưng vẫn không đỡ cô, chỉ lên tiếng: "Tiểu Nhiễm, phòng thí nghiệm của Lạc Trạm đưa người máy phỏng sinh đến cho con, con muốn mở ra xem không?"
Đường Thế Tân nói xong, Đường Nhiễm còn không kịp đáp lại, Đàm Vân Sưởng phía sau ông xấu hổ mà nghẹn một chút, vội vàng tiến lên ngăn lại: "Ngại quá, chú Đường à, hiện tại còn không thể xem, phải chờ đến buổi tối."
Đường Thế Tân sửng sốt, quay đầu: "Sao còn phải đợi buổi tối?"
" Thiết bị cung cấp điện cho người máy này khiến cho năng lượng mặt trời chuyển hóa thành điện năng, được lưu giữ trong bình ắc
-quy, hơn nữa, chỉ ở trong cái hộp máy đặc biệt này mới có thể sạc điện." Đàm Vân Sưởng nói ra những vấn đề đã chuẩn bị sẵn trong đầu.
Đường Thế Tân nhìn cái hộp máy hình hộp chữ nhật trên xe cái kia, thắc mắc hỏi: "Vậy bây giờ còn chưa sạc đủ hả?"
"Đúng vậy," Đàm Vân Sưởng nói, "Chú cũng biết, hiệu suất chuyển đổi năng lượng mặt trời thành điện năng, tương đối thấp, những cái linh kiện mini của người máy lại quá nhiều, rất tốn điện, năng lực để chạy liên tục hơi kém ―― cho nên cần sạc đủ điện mới có thể sử dụng bình thường."
Đường Thế Tân theo bản năng mà hỏi: "Vậy phải chờ tới khi nào?"
"Nếu tính không sai," Đàm Vân Sưởng giả vờ tính toán, "Thì 8 giờ tối mỗi ngày có thể chạy liên tục hai đến ba tiếng đồng hồ."
"Như vậy à……"
Đường Thế Tân vốn không biết nhiều về vấn đề AI, hơn nữa kỹ thuật tạo ra người máy phỏng sinh dạng người mới nhất, ở trong nước cũng là một điều rất hiếm lạ, đối người bình thường, những chỉ tiêu hay con số cụ thể tất nhiên là hoàn toàn không thể biết, ông cũng không có cách nào biết Đàm Vân Sưởng nói thật hay giả.
Đường Thế Tân tiếc nuối mà bảo, "Vậy các cháu trực tiếp đem người máy đến Thiên trạch đi. Khi nào cần thì đi từ cửa sau, chú liền thông báo xuống dưới."
"Được rồi, vậy chú Đường cứ làm việc của chú đi, cháu đi qua trước đã, lúc về cũng dễ nói chuyện bàn giao với người ta." "Ừ."
Đàm Vân Sưởng giả vờ như phải đi ngay.
Đường Nhiễm đứng ở một bên, trong lòng giống như con kiến đang bò trên chảo nóng, đã sớm không nhịn được. Lúc này, vừa nghe Đàm Vân Sưởng nói phải rời đi, cô vội vàng lên tiếng hỏi: "Em có thể cùng đi qua không?"
Đàm Vân Sưởng không hề bất ngờ mà dừng lại, nhìn về phía Đường Thế Tân.
Đường Thế Tân do dự hỏi: "Tiểu Nhiễm, con muốn đi qua hả?"
Đường Nhiễm không hề chần chờ mà gật đầu.
Đường Thế Tân nói: "Vậy ta bảo người đưa con――"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!