Chương 23: Quà sinh nhật

Lúc Đường Nhiễm đến Đường gia là đã hơn hai giờ chiều.

Xe dừng ở cửa chính, tài xế vừa cởi dây an toàn, chuẩn bị xuống xe, thì đã thoáng nhìn thấy một người đàn ông ở ngoài, đi ra từ phía cánh cửa nên hơi bất ngờ.

"Đường tiên sinh." Tài xế vội vàng xuống xe.

"Ừ." Đường Thế Tân gật đầu, ánh mắt phức tạp mà dời về phía nghế sau ở trong xe, "Tôi tới đón Tiểu Nhiễm."

"À, vâng vâng ạ." Tài xế nghe xong có chút kinh ngạc, ngây người hai giây mới phản ứng lại, xoay người kéo cửa sau ra, "Tiểu Nhiễm, cháu ……"

Cụm từ xưng hô kia, gần nói ra thì lại thấy xấu hổ nên dừng lại, tài xế trong phút chốc sửa miệng: "Đường tiên sinh tới đón cháu."

Đường Nhiễm ngồi trong xe, khó khăn lắm mới hoàn hồn, cô hướng về phía giọng nói mà hơi ngẩng mặt.

Dù đôi mắt xinh đẹp kia đang nhắm lại, nhưng khuôn mặt này lại giống đến bảy, tám phần so với đứa em gái nhỏ trong trí nhớ, làm Đường Thế Tân ngẩn người.

Đâu chỉ giống mỗi một khuôn mặt…… Nhưng khi còn nhỏ, Đường Thế Ngữ còn hoạt bát kiêu căng hơn nhiều, chưa bao giờ im lặng như vậy. Đường Thế Tân nhớ rõ, lúc đó, bản thân vẫn luôn oán giận, hâm mộ em gái nhà người khác thục nữ an tĩnh, rồi lại tự thương xót bản thân vì có đứa em nghịch ngợm như con quỷ nhỏ.

Hiện giờ, đứa con gái này lại lớn lên giống như ý người bác là ông, xinh đẹp, im lặng, chỉ ngồi ở trong xe, không cần phải nói bất cứ lời nào hay làm bất cứ động tác nào, cũng có thể lộ ra tính tình điềm đạm, an tĩnh. Nếu nhìn được, có lẽ đôi mắt xinh đẹp kia cũng trong suốt, vô cùng trong sáng.

Đáng tiếc……

Nhớ tới sự cố năm đó, trong lòng Đường Thế Tân trầm ngâm.

Ông không chìm vào cảm xúc của mình quá lâu, để tránh việc bị người ta phát hiện manh mối. Đường Thế Tân điều chỉnh cảm xúc rất nhanh, đối với cô gái nhỏ trong xe mà ôn hòa noi: "Tiểu Nhiễm, xuống xe đi, ta mang con vào."

"……"

Đường Nhiễm cuối cùng cũng lấy lại tinh thần từ trong sự hoảng hốt. Tiếng ve với cái nóng của gió mùa hè, lại một lần nữa chạm vào những xúc giác của cô.

Cô nghĩ. Cái giọng xa lạ trong đêm tối kia là người cha mà cô và Đường Lạc Thiển cùng chia sẻ, Đường Thế Tân. Không lâu sau khi cô bị mù, ông đã từng cho cô thấy được một chút hân hoan khi gặp người nhà, và cũng sau đó không lâu, đây cũng là người khiến cho niềm hân hoan ấy hoàn toàn biến thành thất vọng.

Đường Nhiễm cúi đầu.

Cô chậm rãi sờ soạng cái gậy dò đường của mình trong bóng tối, cầm lấy, sau đó thử thăm dò, khua trên mặt đất.

Cô gái nhỏ tự mình đi xuống xe, giọng nói nhẹ nhàng an tĩnh: "Cảm ơn. Lúc có vật gì ngáng đường hoặc là bậc thang thì làm ơn nói cho con, con sẽ tự cẩn thận."

Đường Thế Tân hơi giật mình.

Tài xế bên cạnh vừa nghe thấy lời của Đường Nhiễm, lập tức lo lắng mà nhìn về phía Đường Thế Tân, sợ ôngkhông vui; nhưng không nghĩ tới, Đường Thế Tân sửng sốt vài giây, không những không cao hứng mà thậm chí còn lộ ra ý cười từ đáy lòng.

"Được, ta sẽ nhắc nhở con."

Đường Thế Tân xoay người, cố ý mà đi chậm lại từng bước, chờ vóc dáng nho nhỏ của cô gái gõ gậy dò đường, đi theo phía sau ông.

Vừa chậm rãi đi qua căn nhà cũ đã sửa chữa một lần của Đường gia, ông vừa nhớ tới đứa em gái cãi nhau với gia đình, sau khi ra nước ngoài mười mấy năm cũng không có trở về.

Tuy không quá giống, thoạt nhìn thì thấy đứa trẻ nhỏ yếu mềm mại có chút đáng thương, nhưng sự kiêu ngạo, thà làm ngọc vỡ chứ không làm ngói lành* trong xương cốt, rốt cuộc vẫn là giống nó…

Thật tốt.

*Khúc này edit sát nghĩa là: thà bẻ gãy chứ không chịu cong mình, nên tui thay bằng câu thành ngữ, nghe cho hay =))

Đường Thế Tân tự dẫn Đường Nhiễm đi một vòng Đường gia cho quen, sau đó mới dẫn cô về phòng khách Chủ Trạch.

Vốn dĩ ý ông là ngồi xuống nói chuyện với cô gái nhỏ, chỉ tiếc rằng hai người vừa ngồi xuống sô pha của phòng khách lầu một, Đường Lạc Thiển không biết từ đâu nghe được tiếng gió, từ trên lầu đi xuống.

Đường Lạc Thiển đứng ở dưới cầu thang lầu một, cau mày nhìn bóng dáng cô gái trên sô pha trong chốc lát, sau đó cô mới bĩu môi, bất mãn mà đi vào phòng khách.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!