Chương 22: Đường gia

Lạc Trạm đi từ phòng tắm ra, đến trước sô pha đơn cạnh cửa sổ sát đất, cầm lấy điện thoại đang rung trên bàn trà.

Thông báo ghi "Đàm Vân Sưởng".

Lạc Trạm rũ mắt, xoa nửa mái tóc ướt, ngồi vào sô pha. Lòng bàn tay ấn nhẹ lên nút màu xanh lá, cuộc trò chuyện được kết nối đến bên kia.

Hắn lười nhác, mở miệng: "Chuyện gì?"

Đàm Vân Sưởng: "Còn có thể chuyện gì nữa, tổ tông ―― đương nhiên là cái kế hoạch của cậu nha, anh cậu đồng ý phối hợp không?"

"Có." Lạc Trạm lười nhác đáp.

"Anh ấy đồng ý rồi? Tớ còn tưởng anh ấy muốn nhìn cậu khó xử." Đàm Vân Sưởng nói xong, hoài nghi hỏi, "Lạc Tu sẽ không cho đặt điều kiện gì cho cậu chứ, chẳng hạn như nếu muốn anh ấy phối hợp cậu giấu giếm Đường gia, Lạc gia, cậu phải trở về kế thừa gia nghiệp hay gì đó?"

Lạc Trạm nhìn bóng đêm ngoài cửa sổ sát đất, hơi híp mắt, im lặng hai giây, hắn mở miệng: "Không có."

"Vậy là tốt rồi, vậy là tốt rồi, hiếm khi anh cậu tốt ――"

"Nhưng mà cũng không khác lắm."

"……?" Đàm Vân Sưởng nghẹn họng, sau một lúc lâu mới lấy lại tinh thần, vội vàng mà nói: "Cái gì gọi là không khác lắm? Đội INT chúng ta còn có người già với trẻ nhỏ đó, cậu đừng định vứt bỏ chúng ta, trở về kế thừa gia nghiệp, làm lão đại nha."

Trong điện thoại yên lặng một lúc lâu.

Đàm Vân Sưởng càng gấp đến mức vò đầu bứt tai, gần như là hận mình không thể lập tức mang theo đám INT bay đến trước mặt Lạc Trạm, bảo hắn hồi tâm chuyển ý, bỗng hắn nghe thấy phía đối diện cười nhạt.

"Sẽ không." Lạc Trạm dừng động tác lại, đỉnh đầu bị chà lau đến nửa ướt nửa khô, cặp mắt đen nhánh mang theo ý cười lười nhác mà lãnh đạm. "Bị Lạc gia đè ép nhiều năm như vậy, thật vất vả mới có một cơ hội nhỏ để bò ra, sao tớ có thể ở từ bỏ vào lúc này?"

Đàm Vân Sưởng thở phào nhẹ nhõm.

Sau đó hắn hỏi: "Vậy lời nói vừa nãy cậu nói là có ý gì?"

"Là…… Mục đích cuối cùng của Lạc Tu tất nhiên vẫn là cái này. Nhưng mà không phải là điều kiện, mà là kết quả đánh cược."

Đàm Vân Sưởng mờ mịt: "Đánh cược?"

"Ừ," Lạc Trạm rũ tay xuống, "Chúng ta đánh cược. Tớ làm người máy cho Đường Nhiễm hai tháng, không thể bại lộ."

Đàm Vân Sưởng vội vàng hỏi: "Vậy còn anh ấy?"

Lạc Trạm cong khóe miệng, nói một câu.

Điện thoại đối diện im lặng một lúc lâu, Đàm Vân Sưởng ngậm ngùi bày tỏ niềm thương cảm: "Trâu bò thật! Đám con nhà giàu các cậu đều thích làm mấy cái " thú vui tao nhã " này sao?"

Lạc Trạm cười lạnh: "Anh ấy muốn hố tớ, chẳng lẽ tớ sẽ để cho anh ấy tốt đẹp sao?"

Đàm Vân Sưởng: "Nhưng mà điều kiện của các cậu hoàn toàn chênh lệch, rõ ràng là bất lợi, vậy mà Lạc Tu cũng đồng ý?"

Ý cười Lạc Trạm ý càng thêm đậm.

Qua vài giây, hắn lười biếng mà tiến đến sô pha, "Khó khăn của tớ, với khó khăn của kẻ đấy, có thể giống nhau sao?"

"Cũng đúng." Đàm Vân Sưởng buông tiếng thở dài, "Muốn giả hai tháng…… Đến lúc đó, có lẽ đơn đặt hàng mới của chúng ta, cái người máy mới kia cũng đã đưa tới?"

"Ừ."

Lạc Trạm nghe Đàm Vân Sưởng báo tiến độ công tác để phối hợp nguỵ trang của phòng thí nghiệm xong, đã chuẩn bị tắt điện thoại.

Nhưng Đàm Vân Sưởng không chịu tha hắn, tình ý chân thành mà kêu: "Anh Trạm."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!