Chương 21: Đánh đố

Tiếng máy hút khói dầu gầm rú.

Lâm quản gia cố mỉm cười trong sự cứng đờ, chậm rãi run lập cập:

"Tiểu…… Thiếu gia?"

Giọng điệu run rẩy kia làm ảnh hưởng đến việc lấy hộp cơm của Lạc Trạm, hắn lười biếng mà liếc mắt nhìn ông.

Sau đó Lạc tiểu thiếu gia nở nụ cười lạnh như băng: "Là tôi. Không có bị quỷ nhập, chú không cần làm vẻ mặt như thấy quỷ thế này."

Lâm quản gia cũng coi như là từng trải qua nhiều việc lớn lao, cho nên trường hợp nhỏ trước mắt này chỉ làm ông hoảng sợ vài giây ngắn ngủi.

Rất nhanh, ông đã trở lại với nụ cười khéo léo của quản gia chuyên nghiệp, hơi khom người về phía Lạc Trạm――

"Tiểu thiếu gia nói gì vậy, kể cả có thấy quỷ, tôi cũng sẽ không kinh ngạc như vậy."

Lạc Trạm: "……"

"Chú chờ ở đây một lát."

Thật vất vả lừa Đường Nhiễm về phòng, Lạc Trạm không có nhiều thời gian để chần chừ, hắn xoay người, đem hộp cơm làm bằng gỗ cổ trong tay vào bếp, chuẩn bị sắp đồ ăn bên trong ra bàn ăn. Sau đó lấy từ tủ lạnh ra những đồ vật theo như danh sách để bỏ vào hộp cơm.

Rời khỏi bếp, Lạc Trạm thuận tay tắt máy hút khói dầu đã hoạt động nãy giờ.

Không tới chốc lát, Lâm quản gia liền thấy Lạc Trạm xách hộp cơm ra cửa, đưa tới. Lâm quản gia duỗi tay nhận lấy.

Lạc Trạm khẽ nheo mắt, uy hiếp: "Chuyện ngày hôm nay không được nói với bất cứ ai, kể cả ông nội của tôi cũng không được."

Lâm quản gia sửng sốt, trả lời đúng sự thật: "Trước khi đi, tôi có gặp đại thiếu gia, cho nên ngài ấy đã biết mục đích mà tôi đến đây."

Lạc Trạm lười nhác giương mắt, "Tôi nói là vụ tạp dề này."

"……" Lâm quản gia lại ngắm cái hình Hello Kitty đang giương nanh múa vuốt, được mặc trên người tiểu thiếu gia của bọn họ với khuôn mặt như khối băng lần nữa, ông nhịn cười, khó khăn gật đầu, "Tôi hiểu."

Lại một lần nữa bị cười nhạo, mặt Lạc Trạm không cảm xúc mà tự hỏi xác xuất giết người diệt khẩu là bao nhiêu phần trăm.

Lâm quản gia nhạy bén mà nhận ra sát khí trên người tiểu thiếu gia, vội vàng sửa lại thái độ: "Đại thiếu gia bảo tôi gửi cho ngài một câu nói."

Lạc Trạm hơi nhíu mi, "Nói gì?"

Lâm quản gia lặp lại một lần, không thay đổi dù chỉ một chữ: "Vụ việc đợt trước còn chưa nói xong, nếu chú còn có hứng thú, vậy hôm nay trở về tìm anh nói chuyện."

"……"

Lâm quản gia quá chuyên nghiệp, cho nên đến cả cái nụ cười phó văn nhã đạm của Lạc Tu cũng bắt chước gần như giống hệt ――

Lạc Trạm lập tức ghét bỏ đến mức không chịu được.

Hắn còn chưa nói cái gì, phòng ngủ phía sau vang lên tiếng mở cửa, giọng nói của cô gái nhỏ truyền ra từ lối đi: "Lạc Trạm, có ai tới hả?"

"……"

Ý cười trên mặt Lâm quản gia ngẩn ra.

Ông cảm thấy cái giọng này hình như có chút quen tai, nhưng là nghĩ một hồi vẫn nghĩ không ra là nghe qua ở đâu.

Nhưng việc này không ngăn cản ông nhìn về phía Lạc Trạm với sự ngạc nhiên một lần nữa ――

Lạc gia tiểu thiếu gia nổi danh là ánh mắt cao đến biến thái, bởi vì thích đôi mắt đẹp, cho nên bị không ít người ngoài trộm chê cười là có đam mê cổ quái.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!