Chương 20: Tạp dề hồng nhạt

Từ bên ngoài, Đàm Vân Sưởng đi vào phòng thí nghiệm, trên gương mặt còn viết viết chữ "hồn bay phách lạc".

Thành viên phòng thí nghiệm ngồi vây quanh bàn nghe thấy tiếng cửa mở, ngưng thảo luận, sôi nổi xoay người nhìn qua.

"Đàm học trưởng, anh Trạm nói sao?"

"……"

"Đàm học trưởng??"

"A?" Đàm Vân Sưởng chậm nửa nhịp, lấy lại tinh thần, "À à, anh vừa mới gọi cho nó, hôm nay nó có việc, không về được."

"Vậy vụ kiểm tra hỏng hóc cho người máy phỏng sinh này thì làm sao?"

Đàm Vân Sưởng: "Ý Lạc Trạm là vụ kiểm tra thì để sau, nó bảo tụi mình trong hai ngày này chỉnh sửa cái máy biến âm."

Mấy người ngơ ngác: "Máy biến âm?"

Đàm Vân Sưởng: "Ừ. Còn Thiên Hoa, bộ phận sạc điện cho người máy để chạy liên tục là do chú phụ trách nghiên cứu đúng không? Chiều nay chú về tìm rồi nghiên cứu một chút về luận văn sạc điện bằng năng lượng mặt trời đi."

Lâm Thiên Hoa ngẩn người: "Sạc pin bằng năng lượng mặt trời? Tìm nó làm cái gì, người máy này đâu có cung cấp điện bằng cách này đâu?"

"Nó thì không, nhưng Lạc Trạm yêu cầu chú lý luận, làm giả."

"?"

Mọi người càng ngơ ngác.

Lâm Thiên Hoa không kìm được, nói: "Đàm học trưởng, cuối cùng là anh Trạm định xử lý chuyện này như thế nào? Dù sao cũng là chúng ta làm hư, anh nói thẳng đi, chúng ta có thể chấp nhận."

Vẻ mặt Đàm Vân Sưởng hơi vặn vẹo, "Nó nói, vì suy nghĩ đến hạng mục mới của phòng thí nghiệm là nghiên cứu người máy phục vụ trong đời sống như quần áo, nó là đội trưởng của đội, nên quyết định làm gương cho mọi người, tìm ra hướng đi về nhu cầu của người sử dụng, điều tra nhu cầu trong thị trường, để kịp thời lấy được những phản hồi, bảo đảm việc công tác nghiên cứu của chúng ta được thuận lợi tiến hành."

"……"

Một đám "thuần" sinh viên kỹ thuật của phòng thí nghiệm nghe cái mớ này giống như bị lạc vào sương mù trên núi cao.

Qua vài giây, cuối cùng cũng có một đứa thành thật cẩn thận mà giơ tay hỏi: "Đàm học trưởng, có thể phiên dịch thành tiếng người không? Nghe không hiểu."

Đàm Vân Sưởng chậm rãi thở ra một hơi, giống như giờ phút này mới có thể tiêu hóa xong mớ thông tin không thể chấp nhận được trong cuộc gọi hồi nãy.

Mang theo tâm tình vô cùng phức tạp, Đàm Vân Sưởng mở miệng:

"Lạc Trạm muốn lấy chính bản thân làm quà sinh nhật, đưa cho Đường Nhiễm giả làm người máy phỏng sinh."

"――??"

Mọi người trong phòng thí nghiệm mọi người hít một ngụm khí lạnh, sau đó cứng đờ tại chỗ.

Đàm Vân Sưởng lại một lần nữa thở dài, lắc đầu, đi vào bên trong.

"Còn may là Tiểu Mạnh không ở đây, bằng không nếu nó nghe được, chắc sẽ xách cái bảng mạch điện liều mạng với Lạc Trạm mất……"

Lúc Đường Nhiễm cầm điện thoại đi ra từ phòng ngủ, hai mày nhíu lại, hình như rất phiền não mà tự hỏi vấn đề gì đó.

Lạc Trạm dựa ở sô pha nghe thấy tiếng phòng ngủ mở cửa, liền ngồi thẳng người nhìn qua.

Đường Nhiễm dừng lại ở vị trí cách bàn trà, đối diện Lạc Trạm. Chần chờ trong chốc lát, cô cúi đầu nói: "Hôm nay có lẽ bà không về kịp, bà bảo em, bảo em ăn cơm một mình."

Lạc Trạm ngừng trong chốc lát, rũ mắt, lười biếng mà cười: "Em đây là lần đầu tiên nói dối, cho nên mới không thuần thục như vậy sao?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!