Đối với nhiều người, ngồi chờ trong im lặng thật sự rất buồn tẻ, đã vậy hai người cùng chờ trong im lặng còn kinh khủng hơn—
- Đường Nhiễm đã quen với việc này, nhưng nữ sinh bên cạnh cô thì lại không thể chịu đựng nổi.
Hình như do quá nhàm chán, đợi vài phút sau, nữ sinh không nhịn được mà hỏi Đường Nhiễm vài lời: "Cậu nhìn chắc cũng tầm tầm tuổi mình, năm nay cậu bao nhiêu?"
"16."
"A, chúng ta quả thực gần bằng tuổi nhau, mình năm nay 17, học ở trường K, cậu thì sao?"
Đường Nhiễm hơi trầm mặc: "Mình học ở nhà, có giáo viên dạy bằng chương trình chữ nổi."
Cô gái nghe xong hai giây sau mới ngỡ ra, lập tức ảo não, rồi lại trở nên luống cuống: "Thực xin lỗi thực xin lỗi… mình không phải cố ý đề cập tới."
"Không sao." Đường Nhiễm hoàn hồn, cười khẽ, "Mình vốn đã chấp nhận việc mang một đôi mắt như vậy từ lâu rồi, chỉ là tiếc vì không thể đi học bình thường được."
Giống như là bị ảnh hưởng từ nụ cười mềm mại của cô gái nhỏ, nữ sinh đứng cạnh Đường Nhiễm thất thần vài giây rồi mới hoàn hồn lại, thấp giọng thở dài: "Cậu thật là xinh đẹp, nhưng lại không nhìn thấy bản thân mình, thật là đáng tiếc…… Đôi mắt không tốt là bẩm sinh như vậy hay sao?"
Đường Nhiễm lắc lắc đầu: "Khi còn nhỏ đã xảy ra việc ngoài ý muốn, sau khi tỉnh lại thì bị mù."
"A? Việc gì ngoài ý muốn?"
"Khi đó mình gặp một cậu bé bị bắt cóc chạy thoát ra, mình muốn giúp cậu ấy, nhưng mà trên đường bị bọn họ truy đuổi thì chúng mình gặp tai nạn giao thông, tỉnh lại thì bị như vậy."
"……"
Nữ sinh đứng cạnh Đường Nhiễm ngây người lúc lâu mới lấy lại tinh thần, hỏi: "Vậy… Vậy cậu trai lúc đó thì thế nào?"
Đường Nhiễm hơi ngẩn ra, tay vô ý mà nắm chặt gậy dò đường, rồi lại buông ra. Lát sau, cô gái nhỏ cười nhạt, cô lắc lắc đầu: "Không biết."
"Hả? Sao lại không biết? Sau khi cậu tỉnh lại cậu ta không có ở đó sao?"
"Mình nghe bác sĩ nói, mấy ngày sau khi cậu ấy tỉnh lại hình như không nhớ gì cả. Có khả năng bị bắt cóc khiến cậu ấy bị sốc tâm lý, nên đây giống như là biện pháp não bộ tự bảo vệ."
"Thế thế thế… Thế chẳng phải là cậu cứu cậu ta vô ích sao!" Nữ sinh không đành lòng mà kêu lên.
"Cũng không phải." Đường Nhiễm cười cười, lộ ra một cái lúm đồng tiền tròn xoe, "Chưa nói cho cậu biết, mình khi còn nhỏ ở cô nhi viện. Lần đó nhờ nằm viện mới được người nhà tìm thấy, cho nên, cũng có thể nói là nhờ cứu cậu ấy mới tìm được người thân."
"A……"
Cô gái nghe xong cũng không biết nên dùng từ gì để biểu đạt tâm tình, môi nhấp nháy mấy lần định mở miệng nhưng rồi lại đem cụm từ "Cậu cũng quá thảm" nuốt lại không nói.
Cô có chút đồng tình mà nhìn Đường Nhiễm trước mặt, thở dài: "Vậy thật tốt quá, ít nhất cậu cũng coi như là nhờ họa được phúc."
"Ừm."
Hai cô gái nói chuyện phiếm vài câu về tên họ, cách liên lạc, nữ sinh tên Hứa Huyên Tình này còn đưa Đường Nhiễm số điện thoại của mình.
Lúc đang nói về vài điều thú vị trong cuộc sống học đường của mình, Hứa Huyên Tình đột nhiên dừng lại, vài giây sau liền la lớn, "A!"
Đường Nhiễm vội vàng hỏi qua "Làm sao vậy?"
Hứa Huyên Tình đã cầm cổ tay của cô, lời nói khó nén sự kích động: "Đối diện đường có một nam sinh cực kỳ cực kỳ cực kỳ đẹp trai — trời ơi! Trời ơi! Anh ấy đi về phía chúng ta kìa! A a a……"
Đường Nhiễm mờ mịt mà nhắm hai mắt, cảm thụ loại cảm xúc của bạn bè đồng trang lứa mà cô không hề quen thuộc.
Trong mớ âm thanh hỗn tạp, cô nghe thấy tiếng bước chân khe khẽ.
Đường Nhiễm hơi hơi nghiêng mặt.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!