Mật mã lối ra vào dưới chung cư, Lạc Trạm chỉ nhìn Đường Nhiễm ấn một lần đã nhớ rõ rành mạch. Thẳng một đường mà đi vào, Lạc Trạm rẽ vào khu thang máy lầu một.
Trước thang máy, có một bà cụ thoạt nhìn hơn 80 đang đứng đó, tóc hoa râm, đi đường còn hơi run rẩy, tay còn chống quải trượng.
Lạc Trạm đi qua bên cạnh bà cụ, nhấn nút.
Thang máy dừng lại ở lầu một, cửa lập tức mở ra, Lạc Trạm lười biếng mà rũ mắt đi vào.
Bất cứ ai quen biết Lạc Trạm đều biết: Lạc tiểu thiếu gia trước nay tính tình vẫn luôn lười nhác lãnh đạm, việc không có lý do mà đi giúp đỡ mọi người sẽ không có khả năng xảy ra với hắn.
Lần này cũng giống vậy.
Bà cụ, thứ nhất là không có việc gì, thứ hai là không xin giúp đỡ, hắn là một người qua đường xa lạ, từ đầu tới đuôi chưa thèm liếc mắt nhìn bà lão.
Thấy cửa thang máy đang mở, dần đóng lại, ngoài thang máy, tiếng gõ quải trượng của bà cứ vang lên từng tiếng một, truyền vào bên trong.
"……" Lạc Trạm giật giật mắt.
Tiếng gõ của quải trượng ở ngoài với tiếng gõ của cây gậy dò đường trong đầu hắn, thế mà lại giống nhau đến bất ngờ.
"Tích ――"
Cánh cửa đang đóng bị một đôi tay thon dài khỏe mạnh đè lại.
Hai bên cửa theo tiếng cảm ứng mà từ từ mở ra.
Bây giờ, bà cụ kia đã chậm rãi đi đến trước thang máy, nghe thấy tiếng động, bà có chút kinh ngạc mà ngẩng đầu nhìn về phía Lạc Trạm.
Lạc Trạm vẫn mang biểu tình lãnh đạm, được bà cụ cảm kích mà vẫn không có phản ứng gì. Hắn một tay đỡ cửa, nghiêng người, nhường ra không gian cho bà cụ dễ dàng đi vào.
Bà lão rộ lên, "Cảm ơn cháu nha, người trẻ tuổi."
"Không có gì." Lạc Trạm nhàn nhạt đáp.
Chờ bà cụ đi vào trong thang máy, Lạc Trạm mới thu tay lại. Hai bên sườn thang máy đều có nút bấm, Lạc Trạm không rảnh đi hỏi bà cụ, mà tự mình nhìn chằm chằm mớ nút bấm, mặt không cảm xúc mà toát ra hơi lạnh từ ánh mắt.
―― rõ ràng bị cô gái nhỏ ghét bỏ như vậy, một chén nước cũng không mời mà hạ lệnh đuổi khách, hắn thật sự không nghĩ được, tại sao sau khi nghe Lạc Tu nói, bản thân mình lại không nhịn được mà trở lại.
Lạc Trạm khó chịu mà nhăn mi.
Đúng lúc này, điện thoại trong túi quần hắn vang lên. Lạc Trạm lấy ra nhìn lướt qua, thông báo hiện lên là tên "Đàm Vân Sưởng". Hắn bắt máy.
Đàm Vân Sưởng ở đối diện ngạc nhiên hỏi: "Anh cậu sao lại có số điện thoại tớ? "
"Anh tớ?" Lạc Trạm nhíu mày.
Đàm Vân Sưởng: "Đúng vậy, anh ấy vừa mới gọi điện cho tớ, tự xưng là Lạc Tu, sau đó nói với tớ là hôm nay cậu có khả năng sẽ không về được phòng thí nghiệm."
Lạc Trạm trầm mặc.
Đàm Vân Sưởng không nhận ra, vẫn đang nói: "Nhưng mà anh ấy không nói nguyên nhân đã tắt máy…… Chẳng lẽ là cậu đưa số điện thoại tớ cho anh ấy, để làm người liên hệ khẩn cấp? A ha ha ha vậy thì thật là quá vinh hạnh ――"
"Cậu nghĩ nhiều." Lạc Trạm lạnh nhạt cắt lời "Anh ấy nếu muốn biết, vậy thì số điện thoại của mọi người trong INT anh ấy đều có thể biết."
Đàm Vân Sưởng thở dài: "Thôi đi, tớ nên biết cậu là cái loại người vô tâm vô phế *, sẽ không thể làm ra mấy chuyện này."
* vô tâm vô phế: không quan tâm đến cái gì hết
Lạc Trạm khẽ nheo mắt, "Vụ giọng nói trợ thủ AI tớ còn chưa tính sổ với cậu đâu, vậy mà bây giờ cậu còn chủ động khiêu khích tớ?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!