Chương 18: (Vô Đề)

Câu trả lời không giống như tưởng tượng làm Đường Nhiễm đang ngồi cũng phải giật mình.

Trong lúc hoảng hốt, những âm thanh từ lúc quen biết đến giờ như ùa vào trong trí não, hiện lên trong đầu cô.

[ Tôi không phải Lạc Trạm…… Tôi là Lạc Tu. ]

[ Quan hệ giữa tôi với em trai không tốt. Từ nhỏ nó đã bắt nạt tôi, tất cả mọi người trong nhà đều thiên vị nó. ]

[ Nếu xét về sắc đẹp, vậy Lạc Trạm nên cưới em. ]

[ Nhưng mà nó chỉ thích đôi mắt xinh đẹp, cho nên sẽ không thích em. ]

[ Lạc Trạm là tên khốn nạn, không cần để ý đến nó. ]

[ Em xinh đẹp nhất, không ai đẹp hơn em cả. ]

[ Lạc Trạm đã đi rồi. Chờ lần sau, tôi dẫn em chào hỏi nó. ]

[ Em sợ nó như vậy sao? ]

Chỉ có một hình ảnh duy nhất, đó là bóng tối, và trong đó, cũng chỉ có mỗi giọng nói của người nọ.

Không giống với sự trào phúng, khinh miệt, chán ghét của người khác mà cô đã trải qua―― hắn vĩnh viễn là cái giọng nói chây lười lãnh đạm, giống như thiếu niên ngày đó đã đi trong con phố dài ầm ĩ, vẫn như lần đầu gặp mặt, giọng nói vẫn không bao giờ vướng bận.

Trong lúc cô bất an, bất lực nhất, cũng là hắn đã kéo cô ra từ vũng bùn, từ bóng tối, thấp giọng nói với cô, "Tôi ở đây".

Nhưng thì ra tất cả đều là lừa gạt.

Hắn tiện tay dệt một dáng vẻ thiếu niên đáng thương cho cô, đã vậy cô còn tin tưởng, không nghi ngờ, sau khi về nhà còn thường xuyên nhớ tới, sau đó lo lắng tiểu thiếu gia Lạc gia nghe đồn kiêu ngạo khó thuần sẽ bắt nạt người bạn "Lạc Tu" của cô.

…… Kẻ lừa đảo.

Đường Nhiễm cúi đầu. Ủy khuất dưới đáy lòng hiện lên làm chóp mũi cô hơi chua xót.

Cô cắn môi, không hé răng, chỉ an tĩnh, cố chấp mà kéo cánh tay đang bị người nọ ấn ở trước ngực về.

Dù sao chỉ là cô gái mù bé nhỏ mười lăm, mười sáu tuổi, sức lực ít đến đáng thương.

Hơn nữa cánh tay tinh tế yếu ớt như vậy, Lạc Trạm chắc chắn một tay mình có chế trụ hai cổ tay cô, có thể nhẹ nhàng mà ép cô tới mức không thể động đậy.

Nhưng cô gái nhỏ không chừa lại sức lực cũng như đường sống, không thèm để bụng nếu mình ấn hơi mạnh một chút đã có thể để lại vết đỏ trên làn da mềm mại, chỉ cố chấp mà kéo tay về.

Thấy bàn tay trắng nõn của cô gái nhỏ từ từ đỏ dần lên, Lạc Trạm nhăn mi.

Giằng co một hai giây, hắn không bỏ được mà buông lỏng.

Rút tay về, Đường Nhiễm không hề do dự, lập tức ép sát mình tựa vào cửa xe, cách xa Lạc Trạm.

Lạc Trạm hừ nhẹ. Áp xuống cơn giận trong lòng, hắn cau mày cúi người qua, thắt dây an toàn cho cô gái nhỏ.

"Trốn xa như vậy làm gì? Ngồi thẳng, tôi cũng không lừa bán em."

"……" Cô gái nhỏ đáp lời hắn bằng cách không nói lời nào.

Lạc Trạm đang cầm dây an toàn, cau mày, cúi mắt.

Gần trong gang tấc, thân hình bé nhỏ của cô cố gắng mà chui sát vào ghế dựa bằng da thật, toàn thân đều tránh né, kháng cự tiếp xúc với hắn, dù chỉ một tí.

Cái đầu tròn nhỏ cũng cúi thấp, nếu không phải hắn cúi người kéo dây an toàn, có lẽ không nhìn được gương mặt thanh tú bị mái tóc dài mềm mại che đi.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!