Phòng thí nghiệm yên tĩnh.
Đàm Vân Sưởng trước khi mở cửa đã đoán được, bây giờ cũng phản ứng nhanh nhất.
Hắn tiến lên, đến cạnh vị lão sư trung niên kia, sau đó tươi cười đầy đầy nịnh nọt, lấy mặt mình che tầm mắt của lão sư ――
"Ai da, Lưu lão sư thầy nghe ai nói vậy, anh Trạm hôm nay không có tới phòng thí nghiệm nha!"
Đàm Vân Sưởng vừa nói, một đám anh em tốt cầm tay lão sư, như muốn xoay người ông lại, "Thầy muốn hỏi cái gì? Về vụ người máy đúng không? Không có gì, không có gì, chuyện này còn có người khác trong phòng thí nghiệm của chúng ta biết, không cần anh Trạm tới, chúng ta cũng có thể nói với thầy."
Lão sư mờ mịt mà bị kéo ra ngoài vài bước, rồi mới nhận ra, xoay cổ muốn nhìn phía sau, "Hả? Nhưng thầy thấy Lạc Trạm đang ở đây ――"
"Không thể nào, thầynhìn sai rồi!" Đàm Vân Sưởng cuống quít cắt lời, nháy mắt ra hiệu cho nam sinh ngốc trước cửa, "Đây, hạng mục xử lý và sửa chữa người máy là do thằng này phụ trách, lão sư hỏi nó là được!"
"…… A, đúng, là em phụ trách." Nam sinh cạnh cửa phản ứng lại, phối hợp với Đàm Vân Sưởng kéo vị lão sư ra ngoài phòng thí nghiệm.
Tổng cộng chỉ mất nửa phút.
Nhìn cánh cửa đóng lại trước mắt một lần nữa, Đàm Vân Sưởng cảm giác như bị lột mất một lớp da. Hắn thở dài, duỗi tay lau mồ hôi trên trán, thật cẩn thận mà quay đầu.
Các thành viên trong phòng thí nghiệm an tĩnh như gà.
Trọng điểm, nơi ánh mắt bọn họ tụ lại, đó là cô gái nhỏ vừa rồi nhẹ giọng kêu "Lạc Trạm", bây giờ vẫn đứng im.
Khuôn mặt trắng nõn thanh tú, diễm lệ kia có vài phần điềm tĩnh, lông mi giống như cây quạt nhỏ đặt dưới mí mắt, hiện ra một chút âm u nhàn nhạt.
Đàm Vân Sưởng vừa bày trò khôi hài từ lúc mở màn đến lúc hạ màn, cô chỉ nhắm mắt, giống như một người xem đứng im bên cạnh, không nói gì và cũng không làm gì.
―― nếu không phải dư âm của từ "Lạc Trạm" còn như vọng lại bên tai, Đàm Vân Sưởng còn tưởng là cô gái nhỏ căn bản không nghe thấy lão sư kia nói.
Nhất thời không rõ tình trạng như thế nào, Đàm Vân Sưởng chỉ đành phải xin sự giúp đỡ mà nhìn về phía sau cô gái nhỏ.
Nhưng lại nhìn thấy Lạc Trạm, rõ ràng là người trong cuộc, lúc này trông trấn tĩnh hơn bất cứ ai, trên gương mặt "họa thuỷ" trắng sáng mà lạnh nhạt kia không nhìn được bao nhiêu cảm xúc, chỉ có ánh mắt đen nhánh đang nhìn Đường Nhiễm.
Hai người đều cùng chơi trò im lặng ―― Đàm Vân Sưởng sắp điên rồi.
Trong sự an tĩnh này, cuối cùng Đường Nhiễm cũng có cử động.
Cô cũng không phải không phản ứng, chỉ là trong chớp mắt, hình ảnh và âm thanh ùa vào đầu quá nhiều, làm cô trong phút chốc không hồi thần được.
Đường Nhiễm chậm rãi nắm chặt gậy dò đường trong tay, nhẹ giọng hỏi: "Người lúc nãy, là tới tìm anh phải không?"
Không cần chỉ thẳng, mọi người trong phòng thí nghiệm nghe thấy những lời này cũng biết là hỏi ai.
Cảm xúc dưới đáy mắt Lạc Trạm khẽ lay động.
Trước khi hắn mở miệng, Đàm Vân Sưởng xấu hổ cười, đi lên giải vây: "Sao có thể? Em Đường, em hiểu lầm. Cái kia…… Lạc Trạm đôi khi cũng tới phòng thí nghiệm của chúng ta, lão sư tới tìm nó."
Cô gái nhỏ im lặng vài giây, "Ừm." Cô đáp nhẹ một tiếng, cảm xúc nhàn nhạt, không nghe được là tin hay là không tin.
"Hơn nữa chuyện này, chuyện này Lạc Tu cũng biết ―― đúng không, Lạc Tu?" Đàm Vân Sưởng vừa chột dạ giùm, vừa liều mạng nháy mắt ra hiệu cho Lạc Trạm, ám chỉ hắn phải giải thích vài câu để mà "rèn sắt khi còn nóng".
Lạc Trạm lại như không nghe thấy.
Hắn không phối hợp, không nói chuyện, cũng không hành động. Thiếu niên chỉ đứng bên cạnh, vẻ mặt lười nhác như bình thường, không nói một lời, rũ mắt nhìn cô gái nhỏ.
Cặp mắt đen nhánh kia nông sâu khó lường, cảm xúc phập phồng không rõ.
Đầu Đàm Vân Sưởng sắp lớn đến nổ tung.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!