Chương 15: Bồ Câu đưa thư

Thứ tư.

Kết thúc nửa mùa mưa, bầu trời cuối cùng cũng trong veo. Ánh nắng vàng rực rỡ từ trên vòm trời tưới xuống nhân gian, mới sáng sớm, đường phố dài đã được trải trùng trùng lớp lớp ánh kim.

Bạn ve sầu đã sớm dậy, những cửa sổ của các gian tiệm cách đều nhau đều được mở bung ra.

"Tiểu Nhiễm," Dương Ích Lan đẩy cửa phòng, nói rất nhanh mà đi vào, "Bộ váy màu đỏ tường vi kia, bà cất vào va

-li cho cháu nhá? Chờ đến lúc đi Đường gia, tới ngày sinh nhật của cháu nhớ mặc nha, mấy bộ còn lại màu quá tối, mặc không hợp."

Dương Ích Lan nói xong, đi đến trước ghế ở cuối giường.

Lúc này, bà nâng mắt lên, mới nhận ra cô gái nhỏ nằm trên giường lớn vẫn cúi đầu, đôi chân trắng nõn rũ trên giường, khuôn mặt thuần khiết, sạch sẽ cũng bị mái tóc dài đen nhánh mềm mại che đến mơ hồ.

Hình như là đang ngẩn người.

Dương Ích Lan bất ngờ dừng lại: "Tiểu Nhiễm?"

"…… A?" Gọi ở khoảng cách gần như vậy cuối cùng cũng đã kéo dòng suy nghĩ của Đường Nhiễm quay lại, cô ngẩng đầu, hướng về phía giọng nói truyền đến, "Dạ, bà?"

Dương Ích Lan hỏi: "Cháu đang ngẩn người nghĩ cái gì?"

Đường Nhiễm hoang mang: "Cháu vừa mới thất thần sao?"

Dương Ích Lan cười nói: "Đương nhiên, bà nói với cháu mà cháu cũng không nghe —— có việc gì thú vị mà có thể khiến Tiểu Nhiễm nhà chúng ta xuất thần?"

"Cũng không có gì, chi là suy nghĩ……" Đường Nhiễm hơi cong khóe mắt, "Một món quà."

Dương Ích Lan sửng sốt, "Quà? À à, là quà sinh nhật mà Lạc gia lão tiên sinh muốn tặng cháu nhân dịp 16 tuổi hả? Còn bảo Lạc Tu tới đón cháu đi xem?"

"Vâng."

Dương Ích Lan nhẩm tính ngày, sau đó liền nhíu mày, "Hai ngày nữa là tới sinh nhật cháu, ngày mai đã có người tới dẫn cháu về Đường gia —— Lạc Tu có quên mất chuyện này không?"

Đường Nhiễm do dự, cười lắc đầu, "Sẽ không. Có thể là có chuyện gì đó……"

Lời nói của cô còn chưa dứt, điện thoại cô đặt ở đầu giường đột nhiên sáng lên.

"Này, có điện thoại."

Giọng nam lãnh đạm lười biếng vang lên trong phòng ngủ trống vắng.

"Ai da làm bà sợ muốn chết!" Dương Ích Lan bị âm thanh bất ngờ này dọa sợ tới mức liên tiếp lùi về sau hai bước rồi mới dừng lại, sau khi hoàn hồn lại, bà bất đắc dĩ mà nhìn về phía Đường Nhiễm, "Cái trợ thủ AI này của cháu thật là……"

Đường Nhiễm cong mắt, nhịn không được mà cười khẽ, "Bà, lá gan của bà càng ngày càng nhỏ."

"Bà mà nhát gan lúc nào ……" Dương Ích Lan cũng có chút buồn cười phản ứng của chính mình, ngay sau đó hoàn hồn, "Nhưng mà ai gọi điện thoại cho cháu, người Đường gia?"

"Không biết."

Đường Nhiễm hướng về phía điện thoại, "Lạc Lạc, ai gọi?"

"Từ danh bạ, ghi " Lạc "."

Đường Nhiễm ngẩn người, duỗi tay sờ đến tay cầm, hít một hơi thật nhẹ, cô mở miệng: "Bắt mấy."

Điện thoại vang lên.

Đường Nhiễm đặt điện thoại bên tai, đối diện yên lặng khiến cho cô theo bản năng mà cũng trầm mặc.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!