Sau khi ăn điểm tâm ngọt cho đỡ đói, tuy bổ sung năng lượng cũng đủ, nhưng bình thường chỉ ăn một hai ngụm đã khiến cho người ta không muốn ăn.
—— Tiểu thiếu gia họ Lạc từ nhỏ được người chiều chuộng mà lớn, tính tình lại khó thuần, làm gì có ai dám bảo hắn chăm sóc? Thế nên tất nhiên là hắn không biết những việc nhỏ xíu đấy.
Đường Nhiễm biết nhưng không nói, cô ghé người vào bàn ghế gỗ, ăn thử hai miếng nhỏ mới từ từ mà buông muỗng xuống.
Phòng ở tòa chính của Lạc gia cách âm rất tốt, cô ngồi trên ghế gỗ tròn ở phòng nghỉ, chỉ mơ hồ nghe được vài tiếng động ngẫu nhiên vang lên trên hành lang.
Đợi một hồi lâu mà không thấy ai trở về, Đường Nhiễm lấy điện thoại từ trong túi áo khoác mà mình đang mang ra.
Để lên trên bàn, Đường Nhiễm gõ gõ điện thoại.
"Lạc Lạc."
"…… Đây."
Yên lặng một hai giây sau, vẫn là cái giọng lạnh như băng, lười biếng mà có vẻ ta đây.
Đường Nhiễm cong khóe miệng, "Tớ cảm thấy Lạc Tu dù tiếp xúc lần đầu có chút hung dữ, nhưng thật ra rất ôn nhu, người cũng rất tốt. Cậu cảm thấy sao?"
"Không cần phát thẻ người tốt lung tung," Lạc Lạc lười biếng mà nói, "Cẩn thận bị người ta lừa."
Đường Nhiễm hơi giật mình.
Đây là một vùng ngôn ngữ mới, trước đó cô chưa từng thử với Lạc Lạc. Không biết là từ ngữ mấu chốt nào kích hoạt……
Cô tò mò mà hỏi tiếp: "Anh ấy vì sao muốn gạt tớ?"
Trợ thủ AI từ trong điện thoại truyền ra một tiếng cười lạnh, còn mang chút khinh thường khinh mạn: "Lừa tài lừa sắc, lừa thân lừa tâm."
Cô gái nhỏ lâm vào trầm tư.
Qua một hồi lâu, Đường Nhiễm ngồi dậy, lắc đầu, nghiêm túc mà nói: "Lạc Tu sẽ không."
Lạc Lạc không trả lời —— qua thời gian chờ, trợ thủ giọng nói đã tự động tiến vào trạng thái ngủ đông, muốn nói tiếp chỉ có thể đánh thức một lần nữa.
Đường Nhiễm nghĩ nghĩ, không kêu Lạc Lạc ra. Cô sờ cạnh bàn, thật cẩn thận mà từ cái ghế gỗ đi xuống.
Gậy dò đường đặt ở góc bàn, Đường Nhiễm cầm nó, khởi động nhẹ, thử thăm dò phương hướng của cửa phòng.
Vòng qua những tầng kệ sách, Đường Nhiễm dựa vào ký ức tìm đến trước cửa, cô nắm lấy then cửa kim loại lạnh băng, nhẹ nhàng đè xuống.
"Cùm cụp." Cửa bị kéo ra.
Ngoài cửa.
Một tiếng cười nhạt, lãnh đạm giống như ngâm qua nước đá vang lên: "Trước khi tôi về, bảo bọn họ suy nghĩ kĩ còn có cái di nguyện gì ——"
"Lạc Tu?"
"……"
Lạc Trạm cứng đờ.
Hắn buông di động, xoay người nhìn về phía cửa phòng nghỉ.
Cô gái nhỏ nhắm hai mắt chống gậy dò đường, mờ mịt mà ngẩng đầu hướng về phía hắn. Không biết có phải là bị giọng điệu giận dữ không thèm che giấu của hắn khi nãy doạ sợ rồi hay không mà ngón tay đỡ cửa phòng ép chặt, móng tay tinh xảo đều nổi màu hồng nhạt.
Lạc Trạm bỏ điện thoại vào túi quần, mặt cố giấu đi cảm xúc, hắn áp giọng, "Sao lại ra đây?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!