Chương 13: Là tôi

Nghe Đường Nhiễm nói, thư phòng yên tĩnh vài giây, mỗi người phản ứng một kiểu.

Lạc Trạm khẽ nheo mắt, không mở miệng.

Đường Lạc Thiển có chút bất ngờ. Nhưng, rất nhanh, cô liền cho Đường Nhiễm một ánh mắt "Mày còn biết điều", liếc xong, lại nghĩ đến con nhóc đó nhìn không được, cô lại ngượng ngùng thu tầm mắt lại.

Ông Lạc còn lớn tuổi hơn cả tuổi tổng cộng của ba đứa, tâm tư bọn họ loanh quanh lòng vòng, ông tất nhiên nhận thấy rõ, cảm xúc của Đường Lạc Thiển thay đổi cũng bị ông nhìn thấy hết.

Nhìn mầm biết cây, địa vị của Đường Nhiễm ở Đường gia như thế nào nhìn là hiểu.

Ông cụ thở dài trong lòng, mặt vẫn cười hiền hoà: "Vậy cũng tốt. Lạc Tu so với thằng nhóc thối nay thì quả thật chăm sóc ân cần hơn, bảo nó dẫn cháu, ông cũng yên tâm."

"Cảm ơn ông." Đường Nhiễm khẽ thở phào nhẹ nhõm.

Ông cụ quay đầu nhìn về phía người hầu bên cạnh, "Vậy anh dẫn bọn họ đi ra ngoài đi. Mắt Tiểu Nhiễm không tốt, cẩn thận chăm sóc."

"Vâng, lão tiên sinh."

Người hầu đáp ứng xong liền đi lên dẫn Đường Nhiễm đi ra ngoài.

Đường Lạc Thiển bày ra dáng vẻ lưu luyến không rời mà tạm biệt ông Lạc, sau khi ra khỏi cửa thì không thèm nhìn Đường Nhiễm lấy một cái mà đi xuống lầu trước.

Lạc Trạm lười nhác mà đi cuối cùng, tới hành lang, hắn tùy tay viết lên một tờ giấy, đưa vào tay người hầu.

Người hầu sửng sốt: "Thiếu gia?"

Ánh mắt Lạc Trạm ý bảo trên giấy trắng.

Người hầu cúi đầu liền thấy: [ mang Đường Nhiễm đi phòng nghỉ cách vách. ]

Người hầu hoang mang mịt ngẩng đầu, "A? Như vậy không tốt lắm ——"

Đáng tiếc, không đợi hắn nói xong, Lạc Trạm đã lùi về phía sau, trở lại thư phòng, trực tiếp đem cửa đóng lại.

Người hầu ngơ ngác mà đứng tại chỗ.

Đường Nhiễm mãi không nghe thấy tiếng chỉ dẫn của người hầu để xuống lầu, không khỏi tò mò mà nghiêng người, hướng đến phía âm thanh lúc nãy.

"Có chuyện gì sao?" cô gái nhỏ nhẹ giọng hỏi.

Người hầu hoàn hồn, trong chốc lát liền khó xử với câu chữ "nặng ngàn cân " trong tay.

Hắn không dám trái ý của vị tổ tông trong nhà, chỉ đành mở miệng: "Đường tiểu thư, thiếu gia hình như còn có việc muốn nói với lão tiên sinh, hi vọng ngài đi đến phòng nghỉ bên thư phòng chờ một chút."

Đường Nhiễm hơi giật mình.

Im lặng vài giây, cô nhịn xuống ý nghĩ muốn xuống lầu một mình, nhẹ nhàng gật đầu, "Được."

"Vậy Đường tiểu thư lại đây với tôi."

Người hầu vừa nói, vừa dẫn Đường Nhiễm đi đến phòng nghỉ. Trước khi rời đi, hắn khó hiểu mà nhìn thoáng qua thư phòng đang đóng chặt cửa ——

Tự nhiên cảm thấy tiểu thiếu gia của bọn họ đêm nay kì lạ là có liên quan đến cô gái nhỏ không nhìn được này, là do ảo giác phải không?

Người hầu nghĩ trăm lần cũng không ra, chỉ có thể lắc lắc đầu, dẫn Đường Nhiễm đi.

Trong thư phòng.

Ông cụ thấy Lạc Trạm đi rồi mà còn quay lại, tay đang lấy chén trà dừng lại không trung "Cháu sao lại trở lại?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!