Chương 12: Người máy

Người hầu kinh ngạc mà nhìn về phía Lạc Trạm.

Lúc hắn nhận lệnh của lão tiên sinh để xuống dưới mời người, hắn đã chuẩn bị tốt tâm lý để thu dọn cục diễn rối rắm sau khi Lạc Trạm phủi tay chạy lấy người.

Không ngờ tiểu thiếu gia Lạc gia hay làm khó bọn họ nhất, đêm nay lại đổi tính, thế mà lại đồng ý đi.

Người hầu không thể tin được mà xác nhận một lần nữa: "Thiếu gia, ngài vừa nói là đã biết?"

Lạc Trạm khẽ híp mắt, lạnh lùng nhìn hắn.

Người hầu thấy câu "Trả lời", áp sự nghi hoặc xuống đáy lòn, khẽ thở phào nhẹ nhõm, rồi liền tươi cười: "Vậy thiếu gia và Đường tiểu thư chờ ở đây một lát, tôi đi mời vị tiểu thư nhỏ kia đến."

"……"

Lạc Trạm nhíu mày, liếc về một phía.

Thì ra trong lúc nói chuyện, Đường Lạc Thiển đã chạy tới bên cạnh hắn.

Đường Lạc Thiển vừa mới đi lại liền nghe thấy người hầu nói, nụ cười thẹn trên mặt cứng lại, cô không tin được mà nói lại, "Con nhãi…… Đường Nhiễm cũng muốn đi chúng ta sao?"

"Lão tiên sinh phân phó như vậy." Người hầu trả lời.

"……" Đường Lạc Thiển cắn môi, đáy mắt xẹt qua một chút phẫn hận và bất mãn.

Nhưng người hầu đã nói là ý của Lạc lão tiên sinh, Lạc Trạm còn đứng ở cạnh cô, cô dù muốn "phát hỏa" cũng chỉ có thể nhịn xuống.

Chờ đến khi người hầu tìm thấy Đường Nhiễm rồi đi qua, Đường Lạc Thiển do dự, hướng về Lạc Trạm.

Cô cố hết sức có thể để bày ra nụ cười với đường cong mà bản thân vừa lòng nhất, giọng cũng cố gắng nhẹ nhàng: "Lạc Trạm, em nghe nói hôm nay giọng anh không thoải mái, có muốn em ——"

Còn chưa dứt lời, Lạc Trạm nâng mí mắt, giống như là bị nhắc nhở cái gì.

Hắn không để ý tới Đường Lạc Thiển, xoay người đi trở lại trước ghế sô pha mình ngồi lúc nãy, cúi người, rút một thứ hơi mỏng ra từ kẽ hở.

Mọi người trong yến hội vốn nhìn chằm chằm từng cử động của vị thiếu gia này, thấy hắn đột nhiên có động tác, ánh mắt mọi người đều tò mò mà nhìn lại.

Thấy rõ đồ vật trong tay Lạc Trạm là cái gì, mọi người ngơ ngác ——

Đó là một xấp giấy trắng viết tay, còn có một cây bút ký.

Người trẻ tuổi gần đấy tò mò hỏi: "Lạc thiếu, anh là……?"

Lạc Trạm lười biếng mà rũ mắt, một tay nâng tờ giấy viết tay, cắn mở nắp của cây bút ký ra, viết một dòng chữ như rồng bay phượng múa:

[ giọng đau, không tiện nói chuyện. ]

Người trẻ tuổi ngây người, "Dù trước kia có nghe người hầu nhà anh nói, nhưng là lúc nãy…… Không phải còn tốt sao?"

Lạc Trạm cụp mắt, tiếp tục viết xuống, viết xong, lười biếng mà đưa ra:

[ gián đoạn phát tác. ]

Mọi người: "…………"

Tốt thật, phát bệnh mà tự nhiên còn bị gián đoạn.

Mà lúc này ở góc sân thượng, Đường Nhiễm ghé vào tay vịn trên sô pha, vừa xoa nhẹ dạ dày, vừa tự hát đến bài《 trùng nhi phi 》.

Đến tận khi cô chú ý đến tiếng chân của người hầu đang đi đến. Đoán là đối phương hình như đang đi về phía mình, Đường Nhiễm ngồi dậy, cẩn thận mà sờ cây gậy dò đường trên tay vin.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!