Chương 11: Không thích

Trước khi Lạc Trạm xuống lầu, cố ý đi qua thư phòng của Lạc lão gia.

Đến nơi, hắn chưa đi vào, chỉ đứng chờ ngoài cửa. Khoảng năm phút sau, hai cánh cửa to lớn mang đậm nét cổ xưa của thư phòng mở ra, một người đàn ông mặc đồ tây, giày da đi ra.

Bước vào hành lang, sự lạnh lẽo ở đáy mắt Lạc Tu chưa biến mất, mới vừa vừa nhấc mắt đã thấy đứa em trai cùng cha khác mẹ—— Lạc Trạm lười biếng, tay đút túi quần, dựa trước tường, rõ ràng là dáng vẻ đang đợi ai đó.

Bước chân Lạc Tu dừng lại, cười nhạt: "Cô gái mù của chú mày chạy lên tầng này à?"

Lạc Trạm vừa nghe thấy tiếng động liền giương mắt, "Liên quan gì đến cô ấy?"

Lạc Tu mỉm cười: "Theo trình độ coi trọng cô ấy của chú chiều nay, anh cho rằng chú sẽ đi theo cô ấy như hình với bóng."

"……"

Lạc Trạm khó chịu mà "hừ" nhẹ một tiếng.

Loại "Nhược điểm" này rơi vào tay Lạc Tu, sẽ bị đối phương nhắc đi nhắc lại, việc này tất nhiên không ngoài ý muốn —— hắn đã sớm dự đoán được kết quả, nhưng buổi chiều ở cầu thang đã chọn như vậy, bây giờ tất nhiên không thể đổ lỗi cho ai.

Lạc Trạm cau mày, "Tôi tìm anh có việc."

Lạc Tu: "Nói đi."

"Không phải anh đã chúc thọ ông nội rồi sao? Yến hội đêm nay, anh đừng lộ diện." Lạc Trạm nói xong, ánh mắt trào phúng, nhìn về phía Lạc Tu, "Dù sao anh cũng không thích những trường hợp như này, rõ ràng trong lòng lạnh như khối băng, mà còn muốn mang một cái mặt nạ lịch sự văn nhã mỗi ngày ——có mệt không?"

Lạc Tu không trả lời thẳng, mà cúi đầu nở nụ cười, "Chú sợ anh lộ diện, bị cô gái nhỏ không nhìn được kia biết chú thật ra không phải Lạc Tu?"

"Phải." Lạc Trạm lười biếng mà đáp, thái độ tính ra thì rất thoải mái hào phóng.

Lạc Tu: "Cho nên rõ ràng là chú tới tìm anh hỗ trợ, sao lại nói giống như anh được lợi thế?"

Lạc Trạm lười biếng mà nói: "Đôi bên cùng có lợi."

"Chỉ có chú là đạt được việc tốt thôi, thế này không thể coi là cùng có lợi." Lạc Tu ôn hòa mà cười.

"……"

Lạc Trạm trầm mặc mấy giây, cũng cười rộ lên, nhưng trong ánh mắt vẫn lộ ra sự khinh mạn lạnh lùng: "Tôi nghe nói anh muốn mở công ty truyền thông cho riêng mình —— nhưng ông nội không cho?"

Lạc Tu cười ôn hòa, ánh mắt không dao động.

Lạc Trạm: "Anh đồng ý với tôi đêm nay không lộ mặt, về sau có khó khăn gì tôi giúp anh giải quyết."

Lạc Tu rũ mắt, "Anh biết INT của chú hai năm gần đây có chút tiến triển, nhưng hình như còn chưa tới lúc có thể cam đoan như vậy?"

"Nhưng ít ra, ông nội còn không có nhìn chằm chằm tôi như anh." Lạc Trạm đi qua, biểu tình ung dung, "Tôi có thể hiểu quyết tâm của anh, là muốn thoát khỏi Lạc gia nhanh nhất có thể, rồi thuận tay ném hết gánh nặng cho tôi, dù sao ở vấn đề này tôi cũng không kém anh chút nào —— nhưng anh gấp quá, cho nên bị ông nội nắm cái đuôi* rồi phải không?"

* nắm cái đuôi: bắt được nhược điểm

Lạc Tu rũ mắt, vẫn mang ý cười ôn ôn hòa hòa, văn nhã vô hại.

Nhưng dưới chính nụ cười không hề thay đổi như chiếc mặt nạ này, người đàn ông lại mở miệng lần nữa, giọng điệu đã lạnh căm: "Hiện tại chú chọc giận anh, anh có thể sẽ ở tình trạng không đủ lý trí mà chọn bỏ qua phương án " đôi bên cùng có lợi "."

Nói xong, Lạc Tu ngước mắt, cười cười, "Nếu anh đoán không sai, chú lừa cô gái kia là vì sợ con bé biết chú là Lạc Trạm —— là người muốn đính hôn với chị con bé. Nếu nó biết, nó lập tức sẽ trốn thật xa chú đúng không?"

Lạc Trạm lập tức nhăn mi. Trầm mặc một lúc lâu, hắn khó chịu mà liếc Lạc Tu một cái, "Tôi coi như là anh đồng ý." Cảm xúc trên mặt Lạc Trạm biến mất, xoay người hướng về phía cầu thang đi lên.

Âm thanh phía sau ngăn cản hắn: "Chú với cô gái nhỏ kêu Đường Nhiễm kia, làm sao quen biết vậy?"

"……"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!