4. Bóng rổ là kỹ năng bắt buộc của giáo thảo?
Những ngày tháng vô ưu vô lo lướt qua thật nhanh. Nhoáng cái, quãng đường bốn năm đại học của Đường Nhiễm cũng chỉ còn lại một đoạn nhỏ.
Vào tháng sáu, nhiệt độ liên tục tăng cao khiến toàn thể sinh viên bỏ áo khoác, thay vào trang phục hè đơn giản thoáng mát.
Các sân vận động cũng dần dần đông lên, đặc biệt là sân bóng rổ K đại, bất cứ lúc nào cũng có thể thấy được các nam sinh chơi bóng đổ mồ hôi ướt đẫm mà ở trần khoe cơ bắp.
Mà so với đám nam sinh thích thông qua việc đổ mồ hôi để thể hiện mị lực của mình, đa số nữ sinh dưới ánh mặt trời oi bức này đều nguyện ý lựa chọn phòng điều hòa mát rượi —— Ví dụ như ký túc xá K đại.
"A a a còn có chưa đầy 1 tháng nữa là chúng ta phải xa trường rồi! Tiếc quá……"
Phòng 716, Hứa Huyên Tình nằm trên giường dang tay, kêu rên:
"Chị đây còn chưa yêu đương, chưa học hành hẳn hoi, chưa chơi hết những nơi phải đi, sao chưa gì đã sắp hết rồi!"
Nữ sinh giường đối diện cười: "Còn một tháng nữa, cũng đừng nghĩ nhiều vậy, càng nghĩ càng tiếc nuối. Nhưng mà cậu thì còn tốt, ít nhất công tác sinh viên tham dự đầy đủ. Sáng nay không phải tớ còn thấy nhóm học đệ chào hỏi cậu sao?"
Hứa Huyên Tình trở mình, ai oán nằm bò trên giường: "Cái đấy có tác dụng gì đâu, lại không thể mài thành cơm ăn."
"Ha ha đấy chẳng phải là học đệ của Hội Thể dục sao, xét dáng người khuôn mặt đều là tú sắc khả xan*, sao lại không mài thành cơm được?"
*Tú sắc khả xan: ý chỉ một người có tư sắc mỹ lệ mê người. Sắc đẹp thay được cho cơm. Cre: gg:))
"Thôi dẹp! Cậu thuần khiết một chút đi!" Hứa Huyên Tình thẹn quá hóa giận, một cái gối đầu phóng sang.
"Ha ha ha ha……"
Hai bên rất nhanh cười đùa.
Đường Nhiễm ngồi ở bàn cạnh giường. Cô đã quen cái cảnh này, cũng đành bất đắc dĩ mà cười lắc lắc đầu.
Thẳng đến khi ngoài cửa truyền đến một loạt tiếng gõ.
Hai người đang đùa giỡn chợt dừng lại.
Dưới cửa sổ Đường Nhiễm cũng tháo tai nghe, mờ mịt ngẩng đầu: "Tìm ai vậy?"
"Chịu, tớ không có hẹn."
"Tớ cũng không."
"Ừ, để tớ ra xem." Làm người duy nhất ở trên mặt đất, Đường Nhiễm tự giác đứng dậy, ra mở cửa.
Bên ngoài là một nữ sinh xa lạ.
Đường Nhiễm giữ cửa, nghi hoặc: "Xin chào?"
"A, chào học tỷ Đường, Đường Nhiễm!" Nữ sinh tựa hồ không ngờ người tới mở cửa chính là Đường Nhiễm, một bộ kinh ngạc, đỏ mặt chào hỏi.
Đường Nhiễm ngẩn ra hai giây, khóe mắt hơi cong: "Chào em. Em tới tìm ai hả?"
"Đúng vậy, đúng, em em em là học sinh Hội Thể dục, em tới tìm học tỷ Hứa Huyên Tình, chị chị chị ấy ở phòng này phải không?"
"Ừ." Đường Nhiễm ngoái đầu nhìn lại, "Huyên Tình, tìm cậu này."
Nói xong, Đường Nhiễm lại quay lại, nở nụ cười với nữ sinh vẫn đang ngại ngùng: "Bên ngoài nóng lắm, em vào đây đi."
Hành lang cũng không thoát khỏi khí nóng oi bức, mà giọng nói này nhẹ nhàng và mềm mại, giống như một trận gió mát mẻ ẩm ướt gõ trúng trái tim, nữ sinh ngoài cửa ngốc vài giây mới định thần lại được.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!