Chương 104: Hằng ngày yêu đương tại đại học (2)

2. Dao ngôn chỉ vu trí giả*, chết trong tay Lạc Trạm.

*: "Dao ngôn chỉ vu trí giả" nguyên gốc là "Lưu ngôn chỉ vu trí giả", là thành ngữ mang nghĩa là những lời đồn khi đến tai những người thông minh thì không lưu lại dấu tích. Đã là tin đồn thì không cần phân tích thêm. Cre: gg:))

Không lâu sau khi K đại khai giảng, ngay sau tin "Lạc Trạm là hoa đã có chủ", lại một đợt ngôn luận ồn ào huyên náo khác lan truyền trong trường.

Các loại phiên bản ùn ùn không dứt, nhưng tổng kết nội dung quan trọng chỉ có một ――

Đường Nhiễm sở dĩ có thể ở bên Lạc Trạm, chính là bởi vì da mặt cô đủ dày, nỗ lực theo đuổi, lì lợm la liếm, chính là đem Lạc Trạm mài tới tay.

Còn có "nhân sĩ biết rõ sự việc" tiết lộ, sau khi hai người bên nhau, Đường Nhiễm như cũ nỗ lực dính chặt Lạc Trạm như keo chó.

Những lời này rất nhanh truyền đến tai các nữ sinh phòng 716. Đường Nhiễm không để ý lắm, nhưng Hứa Huyên Tình lại rất tức giận.

Trước giờ《 Vật lý đại cương 》của sinh viên năm nhất khoa tự động hóa, trong phòng học một mảnh ầm ĩ.

Ngồi ở hàng đầu, Hứa Huyên Tình đột nhiên đập di động đang hiện trang diễn đàn xuống bàn, cả giận nói: "Bọn họ chính là không ăn được nho thì nói nho còn xanh! Đây là ghen ghét, là bôi đen, là bịa đặt ác ý!"

Đường Nhiễm bên cạnh đang ôn tập trong sách bị hoảng sợ, mờ mịt ngẩng đầu: "Xảy ra chuyện gì?"

"Tiểu Nhiễm cậu nhìn xem mấy đứa trên diễn đàn…… Thôi đừng nhìn, chính là có một đống tiểu nhân ác ý hãm hại cậu, nói cậu lì lợm la liếm theo đuổi Lạc Trạm, còn nói Lạc Trạm không chịu nổi cậu quấy rầy mới cùng cậu ở bên nhau ―― nhảm nhí hết sức!"

Đường Nhiễm nghe được ngẩn ra hai giây, nhoẻn miệng cười.

Hứa Huyên Tình tức giận hỏi: "Cậu thế mà còn cười được à?"

"Chỉ là tưởng tượng một chút cảnh tớ theo đuổi Lạc Lạc, cảm thấy rất thú vị." Đường Nhiễm rũ mắt cười, "Nhưng mà bọn họ không hiểu Lạc Lạc. Anh ấy không phải cái loại mà người khác lì lợm la liếm là có thể theo đuổi được."

Hứa Huyên Tình bĩu môi: "Chắc chắn rồi. Nếu lì lợm la liếm mà dùng được, mấy đứa bịa đặt đã sớm xông lên không biết bao nhiêu lần rồi." Hứa Huyên Tình vừa nói vừa liếc nhìn di động.

Kết quả vừa nhìn, lửa giận cô vừa áp xuống lại lần nữa bùng lên, di động lại lần nữa bị cô nặng nề đập lên bàn: "Đậu!"

Đường Nhiễm ngây người hai giây, xác định qua di động cùng tay của Hứa Huyên Tình đều không sao, cô cong mắt cười: "Huyên Tình tính tình của cậu sao lại như pháo nổ vậy, động chút là nổ…… Lần này lại làm sao vậy?"

Hứa Huyên Tình chỉ vào di động, nghiến răng nghiến lợi: "Có đứa ngu một bộ vui sướng khi người gặp họa, cười nhạo cậu đã "thất sủng", nói cậu rất nhanh sẽ bị Lạc Trạm vứt bỏ!"

Đường Nhiễm tò mò hỏi: "Vì sao?"

"Bởi vì bọn nó đã lâu không thấy Lạc Trạm và cậu cùng xuất hiện." Hứa Huyên Tình nghiến răng nghiến lợi nói xong, cau mày quay người lại, "Tuy rằng bọn nó kết luận cực kì thiểu năng trí tuệ, nhưng thật ra cũng không sai ―― Lạc Trạm đâu? Hắn phải đến một tuần rồi không ở cạnh cậu ha??"

Đường Nhiễm bất đắc dĩ: "Phòng thí nghiệm INT bình thường còn tốt, một khi có hạng mục deadline liền sẽ rất bận. Lạc Lạc là leader, thời điểm này càng không thể rời đi."

Hứa Huyên Tình hoài nghi: "Xác định chỉ là vì chuyện ở phòng thí nghiệm sao?"

Đường Nhiễm chớp chớp mắt: "Không thì sao."

"…… Hắn nếu dám có người khác bên ngoài, phòng 716 chúng ta nhất định giúp cậu phế hắn!"

"Ý, thật khủng bố. Đã là thế kỷ 21 rồi, yêu đương mà còn có người một bộ uy hiếp thế kia."

Phòng học đột nhiên an tĩnh, Đường Nhiễm còn chưa mở miệng, một thanh âm từ lối đi nhỏ bên cạnh truyền tới.

Đường Nhiễm và Hứa Huyên Tình đều ngừng nói, quay đầu lại nhìn về phía lối đi đối diện.

Bên kia ba nữ sinh ngồi cùng nhau hiển nhiên cũng không nghĩ tới phòng học đột nhiên an tĩnh như vậy, người vừa mới mở miệng lộ ra biểu tình xấu hổ.

Hứa Huyên Tình phản ứng lại, lông mày dựng đứng: "Cô vừa mới nói cái gì?"

"…… Không, không có gì." Nữ sinh bị vẻ mặt của Hứa Huyên Tình dọa sợ, tự nhiên rụt lại.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!