Đường Nhiễm mười chín năm nhân sinh, lần đầu tiên "mất mặt" như vậy, vẫn là ngày đầu tiên vào đại học —— trận hoan nghênh độc đáo đến từ phòng thí nghiệm INT làm cô hoàn toàn ngây người, nghệt ra tại chỗ, không biết phản ứng thế nào.
May mà người đứng xem cũng là lần đầu tiên thấy, cũng đều chưa phục hồi tinh thần lại.
Khi Lạc Trạm nghe Đàm Vân Sưởng nói cũng đã đoán trước, lúc này cũng là người đầu tiên phản ứng. Anh tay trái xách vali của Đường Nhiễm, tay phải nắm lấy tay cô: "Đi."
Đường Nhiễm đi theo vài bước, mới nhớ ra, hấp tấp quay đầu lại: "Em còn chưa, chưa có báo danh đâu."
"Có thể bổ sung sau." Lạc Trạm nói, "Nếu không đi, liền không tới kịp."
"?"
Không đợi Đường Nhiễm hỏi nguyên nhân, phía sau hai người truyền đến thanh âm vui sướng khi người gặp họa của Đàm Vân Sưởng: "Các học đệ, đừng để Trạm ca cùng chị dâu của các cậu mệt —— tới, giúp bọn họ xách đồ nhanh!"
"Ố kề!"
Tiếng cười cùng tiếng bước chân hỗn độn, như đám cướp đuổi đến.
Lúc này Đường Nhiễm không cần hỏi lại, quay đầu nhìn một cái mười mấy đại nam sinh như lang tựa hổ mà nhào lên —— cô sợ tới mức khuôn mặt nhỏ trắng bệch, vài bước liền chạy tới phía trước, lôi kéo Lạc Trạm nhắm thẳng khu dạy học chạy trốn.
Rất nhiều năm sau Đường Nhiễm nhớ lại cuộc sống đại học của mình, ấn tượng sâu nhất không gì hơn ngày khai giảng đầu tiên. Lấy trận "Vườn trường đại đào thoát" kinh tâm động phách này, nó cứ như vậy mở màn.
Nửa tiếng sau.
Thay đổi một bộ quần áo Đường Nhiễm đứng ở trước phòng của kí túc xá nữ sinh, mũ lưỡi trai màu đen của Lạc Trạm có ám văn thêu của danh gia evelina gunnarsson người Thụy Điển còn đang ở trên đầu cô.
Trước khi vào, Đường Nhiễm lòng còn sợ hãi mà nhìn nhìn phía sau —— không có ai đi theo.
Đường Nhiễm nhẹ nhàng thở ra.
Vài phút trước ở khu dạy học, Đường Nhiễm bị đám người Đàm Vân Sưởng truy đuổi đến tinh bì lực tẫn. Lạc Trạm thừa dịp cắt đuôi đám kia, giấu cô trong phòng vệ sinh nữ của khu dạy học, sau đó tự mình đánh lạc hướng hỏa lực.
Đường Nhiễm ở buồng vệ sinh thay bộ váy liền vàng cam kia, lúc này mới thành công thoát ly "chiến trường", đứng ở nơi này.
Trải qua trò khôi hài vừa nãy, Đường Nhiễm quá quý trọng giờ phút an tĩnh cùng tự do này, xác định không ai đi theo, cô liền kéo va li đi vào.
Thang máy đến tầng 7, Đường Nhiễm đi tới phòng 716.
Tầng này hiển nhiên đa số là tân sinh viên, một đường trên hành lang còn có thể nhìn thấy thân ảnh các phụ huynh. Nhưng Đường Nhiễm tới vốn dĩ không tính là sớm, lại bị đám người Đàm Vân Sưởng nháo đến trì hoãn một hồi lâu, lúc này trong phòng ngủ đã qua kì cao điểm, quạnh quẽ hơn nhiều.
Cửa phòng 716 để một cái khe, không phải trầm mặc như tưởng tượng, bên trong truyền ra tiếng cười đùa.
Đường Nhiễm khẽ gõ cửa, sau đó đẩy cửa đi vào: "Xin chào, tớ là……"
Đường Nhiễm còn chưa nói xong, trước mặt đột nhiên một đạo bóng dáng nhào lên——
"Tiểu Nhiễm! Biết ngay là cậu mà!"
Đường Nhiễm bị ôm lấy, va li đập xuống sàn. Sững sờ một lúc, Đường Nhiễm kinh hỉ mà nghiêng mặt: "Huyên Tình?"
"Là tớ đây!"
"Cậu cũng ở phòng này?"
"Đúng vậy, gần đây thấy cạnh chỗ tớ nằm dán tên của cậu, tớ liền khẳng định là cậu! Ha ha ha tớ đã nói thế nào, chỉ bằng duyên phận hai ta, nếu đều thi đậu K đại khẳng định là sẽ được phân cùng một ban!"
Đường Nhiễm cười đến đôi mắt cong thành trăng non.
Ôm lấy cô không phải ai khác, ngày cô gặp Lạc Trạm ở trước cửa hàng INT, người hảo tâm chủ động đưa cô tới, Hứa Huyên Tình.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!