Nghe thấy giọng nói xa lạ đột nhiên vang lên, Đường Nhiễm giật mình, sau đó hoảng loạn mà thu lại cái tay vừa đo độ ấm trên trán Lạc Trạm.
Cô biết đây là Lạc gia, Lạc gia muốn liên hôn với Đường gia. Người bên Đường gia đều không thích cô, cô sợ khiến cho "Lạc Tu" có tình trạng ở Lạc gia vốn không tốt thêm phiền toái.
Nhưng đợi vài giây, Đường Nhiễm cũng chưa nghe thấy "Lạc Tu" phía trước mở miệng.
Cô do dự, sờ theo gậy dò đường trong tay, lén túm túm ống tay áo của hắn.
Giọng cô gái nhỏ rất khẽ: "Lạc Tu, vừa nãy hình như có ai kêu anh thì phải?"
"……"
Lạc Trạm hơi nhíu mi, không có thiện ý mà đối mặt với Lạc Tu.
Trong nháy mắt khi mà thấy Lạc Tu vừa nãy, trong đầu hắn đã xẹt qua vô số phương pháp phủi sạch quan hệ với cô gái phía sau ——
Tên anh trai Lạc Tu này tươi cười có bao nhiêu vô tội tao nhã thì tâm tư càng bấy nhiêu thâm trầm, không mấy ai hiểu hơn hắn. Hắn không muốn lộ cho Lạc Tu bất cứ thứ gì có khả năng trở thành nhược điểm của mình, trong đó tất nhiên cũng bao gồm chuyện hắn với con gái riêng của Đường gia.
Nhưng cố tình, hậu quả của mỗi phương pháp hắn đều không thích.
Tay áo Lạc Trạm bị một lực nhỏ xíu kéo rồi hắn mới hoàn hồn.
Hắn cúi đầu, ngón tay trắng dài kéo quần áo hắn, đã vậy còn cẩn thận mà che giấu cái động tác nhỏ này với cái gậy dò đường ở phía sau hắn —— có lẽ là nhờ giọng của Lạc Tu mà đoán hướng rồi nhắc nhở hắn cẩn thận lảng tránh.
Tính tình cẩn thận tỉ mỉ như vậy, cũng là do Đường gia "bắt nạt" nên mới thế sao?
Nghĩ đến đây, trong lòng Lạc Trạm không dưng mà giận đến lạnh tái.
Hắn khoanh tay cầm tay cô, sau đó đem nó đặt đến trên gậy dò đường, "Ừ, tôi nghe thấy." Lạc Trạm tạm dừng, "Em không cần phải xen vào, cầm gậy dò đường cho tốt, đừng lộn xộn, kẻo ngã."
Đường Nhiễm nhẹ giọng nói: "Em có thể tự xuống lầu, anh kêu người đưa em qua là được…… Có phải có người tìm anh phải không, anh làm chuyện của anh đi."
"Có người tới."
Lạc Trạm nhìn về phía bên cạnh cầu thang.
Dưới ánh mắt ý vị thâm trường của Lạc Tu, Lạc Trạm lười hỏi đến việc lợi và tác hại, chỉ đơn giản làm bộ không phát hiện người nọ.
Hắn ngoái đầu nhìn về phía sau cô gái nhở, lười biếng mà cười: "Là Lạc Trạm."
"……"
Lạc Tu ở cạnh cầu thang khẽ nheo mắt, tay đút túi quần tây, đứng xem em trai mình làm trò trước mặt, không thèm để ý mà "diễn kịch" cho một cô gái không thể nhìn thấy.
Đường Nhiễm lộ ra một chút bất an, cô dịch về phía sau Lạc Trạm, dùng giọng nhẹ nhất có thể mà cẩn thận hỏi: "Anh ấy không thích thấy em phải không?"
Lạc Trạm nhướng mày: "Vì sao?"
"Không phải anh nói, Lạc Trạm thích người có đôi mắt đẹp sao?"
"……" Lạc Trạm không được tự nhiên mà ho nhẹ, "Vậy chúng ta không để ý tới nó."
Đường Nhiễm nghe vậy càng lo lắng.
Thậm chí cô cảm thấy "Lạc Tu" không biết uyển chuyển như vậy, nên mới bị tiểu thiếu gia Lạc Trạm kiêu ngạo khó dạy ở Lạc gia bắt nạt.
Đường Nhiễm nhẹ giọng khuyên hắn: "Không để ý tới vậy anh ấy về sau lại càng bắt nạt anh, hay là chào hỏi một chút đi?"
Lạc Trạm lười nhác mà ngoái đầu liếc nhìn Lạc Tu.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!