Chương 99: (Vô Đề)

Khách sạn Đường gia này có bác sĩ khẩn cấp. Tin tức ở phòng tiệc truyền ra, nhận được điện thoại quản lí nóng nảy, lấy tốc độ ánh sáng đem bác sĩ còn đang ăn cơm chiều túm ra.

Bác sĩ bị thúc giục đến giày cũng suýt nữa tuột mất, lúc này mới không ngừng đẩy nhanh tốc độ mà đi vào đại sảnh.

Cửa tròn của phòng tiệc đã bị nhân viên an ninh Đường gia phong tỏa lại, không phận sự miễn vào.

Đương nhiên cũng không ai có thể ra.

Đại sảnh nguyên bản khách mời tất cả đều đứng tại chỗ, biểu tình phức tạp, nhưng tầm mắt đều hướng về cùng một phía --

Ở khu nghỉ ngơi, "nữ chính" của buổi tiệc ngồi lẻ loi trên ghế, thanh niên mặc đồ bồi bàn nửa ngồi xổm nửa quỳ ở trước người cô, đôi mắt một khắc cũng chưa từng rời khỏi người cô.

Dán vẻ người nọ mọi người ở đây đã biết rõ: Lạc tiểu thiếu gia, không lâu trước đây vừa mới cự hôn Đường gia

- Lạc Trạm.

Hai vị thiếu gia họ Lạc đều rất ít khi lộ diện tại những trường hợp như hôm hay, bọn họ cũng không có nhiều cơ hội nhìn thấy vị tiểu thiếu gia này. Nhưng chỉ căn cứ theo vài lần nhìn thấy từ xa hoặc là nghe đồn, hầu hết cũng đều nghe nhiều nên thuộc với tính lười nhác tản mạn của anh.

Nhưng mà lúc này, người nọ khóe mắt đỏ bừng do xúc động, đôi mắt lại lạnh đến phủ đầy băng sương

-- ở đây chưa ai gặp qua Lạc tiểu thiếu gia khẩn trương lại táo bạo như vậy, bộ dáng như sư tử sắp nổi điên.

Loại trạng thái này vẫn luôn liên tục cho đến khi bác sĩ sốt ruột hoảng hốt mà đuổi tới, kiểm tra cho Đường Nhiễm một lần.

Chờ kiểm tra kết thúc, quản lí chịu không nổi ánh mắt đáng sợ của Lạc Trạm, lau mồ hôi hỏi: "Tôn chủ nhiệm, mắt Đường Nhiễm tiểu thư thế nào?"

"Không sao, không có gì to tát cả," Bác sĩ lúc này mới thở phào, "Hẳn là do cảm xúc kích động, cảm quang cơ bản và phản ứng khác đều rất tốt

-- đây là thuốc nhỏ mắt, tôi đã nhỏ vào rồi."

Sau khi bác sĩ nhỏ mắt cho Đường Nhiễm, Lạc Trạm vội vàng ngồi xổm xuống thay thế vị trí của hắn, anh nắm chặt tay Đường Nhiễm, cẩn thận hỏi: "Nhiễm Nhiễm, em hiện tại cảm thấy thế nào?"

Đường Nhiễm đầu ngón tay lạnh băng băng, không biết là sợ quá mức hay là như thế nào. Nghe thấy Lạc Trạm nói, cô nhìn anh, chậm rãi gật đầu: "Dường như, khá hơn nhiều."

Lạc Trạm trướng đến ngực phát đau, rốt cuộc thả lỏng.

Lý trí trở về.

Lạc Trạm đứng lên, nắm tay Đường Nhiễm không buông. Chỉ là sự ôn nhu cẩn thận trên khuôn mặt trong tíc tắc khi đứng dậy đã cởi bỏ, chỉ còn lại có ánh mắt lạnh như băng sương.

Đụng tới ánh mắt Lạc Trạm, mấy đầu sỏ gây tội đã lui về trong một góc kia như bị giật điện, một đám sắc mặt trắng bệch, chột dạ mà tránh mặt đi.

Quản lí khách sạn lúc này thật cẩn thận mà đi đến cạnh Lạc Trạm: "Lạc thiếu, ngài......"

Hắn nói còn chưa dứt lời, Lạc Trạm nhấc tay: "Bọn họ là ai."

"Hả?" Quản lí sửng sốt, theo ngón tay Lạc Trạm nhìn qua, liền thấy mấy người trẻ tuổi ánh mắt co rúm lại, "Bọn họ......"

"Hiện tại không cần nói cho tôi." Lạc Trạm không biểu tình thu hồi ánh mắt, "Anh chỉ cần nói tên năm người này cho quản gia của Lạc gia Lâm Dịch là được. Chuyện còn lại, tôi không làm khó anh."

"Được, được." Quản lí không dám cự tuyệt, thưa dạ gật đầu.

Lạc Trạm nói xong lại lùi lại, anh nâng Đường Nhiễm lên ghế dựa cao, thanh âm khôi phục trầm thấp nhu hòa: "Anh mang em đi, được không?"

Đường Nhiễm vô thức nắm chặt ngón tay Lạc Trạm.

Khi mở miệng, giọng cô vẫn còn hơi nghẹn ngào, chỉ là bị cô nỗ lực che giấu: "Em đi theo anh...... Có phải là, sẽ ảnh hưởng xấu tới anh hay không?"

Lạc Trạm há mồm muốn nói.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!