Chương 6: Vịt con xấu xí

Trang phục mà Dương Ích Lan chọn cho Đường Nhiễm để tới tiệc mừng thọ là một chiếc váy không tay được thiết kế đầy ánh sao trời : những ngôi sao sáng lấp lánh điểm xuyết trên chiếc váy của cô, thắt lưng pha lê được thiết kế như vòng hoa phía sau làm nổi bật vòng eo tinh tế của cô bé.

Dưới chiếc váy tối màu, bắp chân càng mịn màng trắng bóng, giống như ngọc bích, khiến người nhìn sáng mắt.

Điều đáng tiếc duy nhất, cô bé lại nắm trong tay cây gậy dò đường.

Tài xế Đường gia tới đón thấy Đường Nhiễm từ trong nhà chậm rãi đi ra, trong lòng liền nảy lên một chút thương tiếc cô gái nhỏ.

Chờ hắn lấy lại tinh thần, cô đã dừng trước xe, có chút chần chờ, "Chú?"

Tài xế vội vàng kéo cửa xe, "Lên xe đi, Tiểu Nhiễm."

"Vâng."

Đường Nhiễm vài lần về Đường gia, đều là cùng một tài xế xe tới đón. Cô không xa lạ gì.

Đường Nhiễm ngồi vào trong xe, vừa thu lại gậy dò đường, liền nghe thấy âm thanh Dương Ích Lan từ trong nhà vọng ra:

"Ai, chờ một chút!"

Động tác đóng cửa của tài xế dừng lại, trong xe cô gái đang ngồi an tĩnh cũng nghe thấy tiếng, hơi ngẩng đầu.

Dương Ích Lan đã hơn 50 mà đi đường vẫn giống người trẻ tuổi. Không vài giây bà liền chạy tới trước xe, trong tay còn cầm theo áo khoác không biết màu đen hay xanh đậm.

Tài xế sửng sốt, "Làm sao vậy?"

"Tôi nghĩ tới nghĩ lui, cũng không tiệc mừng thọ của Lạc lão gia tử khi nào kết thúc, nhỡ muộn quá, Tiểu Nhiễm chỉ mặc một cái váy không phải bị đông lạnh rồi sao?"

Dương Ích Lan nói, thò người vào trong xe, đem áo khoác khoác lên người cô bé, lại kéo kéo cổ áo thật chặt.

Sau đó bà xoay người, đánh giá Đường Nhiễm trên dưới một lượt, vừa lòng gật gật đầu.

"Không tồi. Áo khoác trong nhà quá mỏng để giữ cái váy này, hoặc là kiểu dáng quá mềm không có khí chất —— tôi cảm thấy cái này sẽ vừa vặn."

Tài xế tới đón Đường Nhiễm vài lần, cũng quen Dương Ích Lan , nghe vậy thu hồi tầm mắt khỏi cô bé vẫn còn bối rối trong xe, gật gật đầu.

"Rất thích hợp, nhưng sao trong nhà lại có quần áo con trai?"

Dương Ích Lan: "Cái này ông đừng quản, mau đưa Tiểu Nhiễm đi đi. Đừng chậm trễ."

"Được rồi, chúng ta xuất phát thôi."

"......"

Cửa xe đóng lại.

Đường Nhiễm bất tri bất giác mà nâng tay, đầu ngón tay sờ sờ áo trên người.

Sờ vào lạnh băng băng, không biết là chất liệu gì.  Mùi tuyết tùng hổ phách mờ nhạt đã bị tẩy trôi, nhưng Đường Nhiễm vẫn cảm nhận được——

Là ngày hôm qua. Chiếc áo khoác mà nam sinh có giọng giống Lạc Lạc cho cô.

Ngừng hai giây, khóe mắt cô hơi cong. Trước khi tài xế lên xe, cô nhẹ giọng kêu:

"Lạc Lạc."

"Ở đây." Giọng nói quen thuộc phát ra từ điện thoại của cô gái.

"Tôi hôm nay đẹp sao."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!