Chương 50: Đáng giá

Không khí lặng yên.

Đường Nhiễm đợi một hồi lâu, không đợi được nửa điểm phản ứng, không khỏi càng thêm kỳ quái: "Lạc Lạc? Sao anh không nói?"

"......"

Trong bóng tối trước mắt Đường Nhiễm, có người ở trên đỉnh đầu cô khẽ thở dài, mang theo chút ý cười lười nhác bất đắc dĩ lại tự giễu: "Em đây thật là vô lại a, cô bé."

Đường Nhiễm: "Hả?"

Lạc Trạm nắm ngược lại bàn tay mảnh khảnh của cô, rất dễ dàng liền đem toàn bộ đôi tay cô đặt trong lòng bàn tay.

Sau khi đã nắm chặt tránh cho lại phát sinh chuyện ngoài ý muốn như vừa rồi, anh xốc xốc mí mắt, cười như không cười: "Này giống như trước khi thi đấu, bên kia còn đang đếm ngược, mới vừa hô lên 543, em đã bắt đầu rồi ―― chẳng lẽ còn không phải vô lại sao?"

Lạc Trạm một bên lười vừa nói, một bên nhân lúc cô không chú ý, chậm rãi bình phục nhịp tim hô hấp của mình: Bị hôn mu bàn tay một cái liền làm nhịp tim tăng nhanh, cái lịch sử đen tối phải mau chóng xóa đi, bằng không chờ đến về sau, còn không biết khi cô thông suốt sẽ bị chê cười như thế nào đâu.

Đường Nhiễm hoàn toàn không biết tâm tư của tiểu thiếu gia trước mặt này, cô thành công bị dời đi lực chú ý, mờ mịt mà biện giải:

"Nhưng em không có cùng anh thi đấu a."

Lạc Trạm nói: "Em hỏi một vấn đề, tôi cho em một đáp án, sau đó lại thêm một cái dùng để cân nhắc tiêu chuẩn cùng một hồi dùng trắc nghiệm phán đoán tiêu chuẩn ―― này còn không phải là thi đấu sao?"

"......"

Kỹ xảo ngụy biện thông thường này đã nhanh chóng khiến bạn cùng lứa tuổi khó ở chung, cũng liền đem cô bé chưa trải qua bất luận cuộc biện luận nào vào trong sương mù.

Nhìn Đường Nhiễm biểu tình dần dần mờ mịt, Lạc Trạm bình phục nhịp tim đập loạn, cong cong khóe miệng ――

Rốt cuộc vẫn là lừa dối cô, về sau cần phải giám sát chặt chẽ chút, không thể bị người khác lừa đi mới được.

Mà trong vài giây này, Đường Nhiễm đã hiểu theo trình tự logic trong lời nói Lạc Trạm, cô nghiêm túc gật gật đầu: "Anh nói đúng."

Lạc Trạm không chút chột dạ mà đi xuống tiếp:

"Giống như chuyện vừa nãy đột nhiên em làm, bị dọa đến cũng sẽ làm tim đập nhanh hơn. Cho nên tôi mới nói em giống như vô lại trước trận đấu."

Đường Nhiễm có điểm ngượng ngùng: "Em dọa đến anh sao?"

Lạc Trạm chột dạ một giây: "Còn tốt."

"Bất quá, có một vấn đề anh chưa nói đến."

Đường Nhiễm ngẩng đầu.

"Hửm?"

Lạc Trạm cũng không lo lắng.

Với kỹ xảo ngụy biện, lấy đầu óc của anh như thế nào cũng sẽ không bị một cô bé đánh bại.

Lạc Trạm hơi giật mình: "Vì sao?"

"Bởi vì người thua khẳng định là em a." Cô nhợt nhạt mà cười, "Lúc anh vừa mới ở trên đỉnh đầu sờ soạng một chút nói em là tiểu bạch nhãn lang, tim em cũng đã bắt đầu đập nhanh hơn, lòng bàn tay ẩm ướt."

"......"

Lạc Trạm lại lần nữa ngưng trệ. Mà cô toàn không để ý: "Khả năng bởi vì ngạch giá trị của em so với anh thấp hơn đi, cho nên......"

Tiếng nói còn lại dần dần phiêu tán ở chân trời.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!