Chương 48: Phương thuốc cổ truyền

Lạc lão gia tử chấn động tại chỗ: "Lời này có ý gì? Cái gì mà kêu cái lễ vật kia là ngươi?"

"Ý trên mặt chữ."

"Ngươi, ngươi nói rõ ràng cho ta!"

"......"

Lạc Trạm nhẹ hạ khóe miệng. Anh nghiêng người, cắm túi quần, ánh mắt lãnh đạm mà nhìn về phía gia gia: "Người đưa cho cô ấy kiện người máy phỏng sinh kia, bị phòng thí nghiệm INT nghịch hỏng rồi. Khi đó không có biện pháp thích hợp, cháu chỉ có thể tới thế thân."

Lạc lão gia tử cứng ngắc vài giây mới tiêu hóa xong tin tức này: "Cho nên trong khoảng thời gian này ngươi ở bên ngoài......"

"Đúng vậy, cô ấy chính là cô gái chưa thành niên mà trước đó người đã nghe nói từ Tiền gia."

Hô hấp Lạc lão gia tử gấp gáp hẳn lên: "Ngươi có thể có biện pháp tốt hơn bồi thường con bé, không nhất định phải làm những việc này. Đơn đặt hàng người máy ta có thể một lần nữa đặt, bảo bọn họ trước tiên chế tạo gấp tân phẩm là được! Lại nói, lại nói lấy tính tình của ngươi, làm sao làm tốt việc của người máy được?"

"......"

Lạc Trạm nghe xong trầm mặc.

Vài giây sau, anh nghiêng mặt đi, cười nhạt: "Cháu cũng thực ngoài ý muốn cháu có thể làm tốt. Trước đó hạ quyết định cháu còn do dự, cảm thấy không cam lòng, hiện tại lại chỉ có may mắn."

Lão gia tử cực kì tức giận: "Này có cái gì may mắn? Ngươi là người thừa kế về sau của Lạc gia, làm gì có chuyện đi theo một đứa bé làm tùy tùng mà hầu hạ? Truyền ra ngoài có hợp lý không!"

"Vong ân phụ nghĩa mới càng kỳ cục đấy, gia gia." Lạc Trạm lãnh đạm mà cười, "Cháu nợ cô ấy một đôi mắt cùng thời gian nhiều năm như vậy, cho dù làm người máy của cô ấy thì có làm sao?"

"......"

Từ trong ánh mắt nghiêm tú của Lạc Trạm nhìn ra cảm xúc kiên nghị nào đó, Lạc lão gia tử tinh thần hoảng hốt.

Chờ ông lấy lại tinh thần, sắc mặt trở nên có điểm khó coi: "Ngươi quyết tâm phải vì bồi thường con bé, đem cả đời của mình gắn vào sao?"

"Cả đời?" Lạc Trạm hơi giật mình. Sau khi hoàn hồn anh hơi rũ mắt xuống, khóe miệng khẽ cong lên, "Nghe thật đúng là hấp dẫn."

Lạc lão gia tử: "――?"

Lạc Trạm một lần nữa giương mắt, thần sắc khôi phục lười nhác như thường, nhưng đáy mắt lại không hề thay đổi: "Cho dù hôm nay cháu không phát hiện chuyện này, cháu vẫn sẽ quyết định như vậy, hoặc sớm hoặc muộn thôi."

Lạc lão gia tử râu run run: "Ngươi quyết định cái gì?"

Lạc Trạm: "Đường Lạc Thiển cháu sẽ không cưới, tuyệt đối không có khả năng."

"......"

Dự cảm không lành ở đáy lòng Lạc lão gia càng gia tăng. Trầm mặc vài giây ông bèn đồng tình, ý đồ hòa hoãn không khí: "Chuyện này có thể về sau lại nói. Các ngươi tuổi đều còn nhỏ, xúc động không được, không vội mà ――"

Lạc Trạm lại không cho ông cơ hội: "Cho nên gia gia người liền đi nói với Đường gia."

Lão gia tử ánh mắt run lên: "Nói cái gì?"

Lạc Trạm bình tĩnh mà nói: "Kết hôn có thể, lập tức cũng được, nhưng cháu muốn đổi thành cô ấy."

Lạc lão gia tử: "............?"

Trên hành lang đối diện với khung cửa sổ của sân phơi, đầu cầu thang quản gia Lâm Dịch theo Lạc Trạm và Lạc lão gia tử đi lên đứng trước hai người hầu Đường gia.

Không nghe những chuyện riêng tư của gia chủ là đạo đức nghề nghiệp và bản năng của bọn họ, cho nên giống như Lâm Dịch, hai người hầu đều đứng cách rất xa cửa sổ sân phơi.

Nhưng mà thời điểm trên hành lang đang an tĩnh, một tiếng rít gào phá mở cửa sổ ――

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!