Chương 45: Hoang đường như mộng

Đường Nhiễm giật mình.

Nơi đầu ngón tay cô, làn da mẫn cảm nhất truyền tới những dòng nhiệt ấm áp ôn nhuận. Không biết có phải bị cảm xúc này đâm vào hay không, đáy lòng Đường Nhiễm nổi lên một chút run rẩy xa lạ.

Cô theo bản năng mà rụt tay trở về.

Lòng bàn tay Lạc Trạm trống rỗng.

Còn tốt là lý trí trở về rất nhanh, anh mới thành công kiềm chế bản năng muốn duỗi tay đem bàn tay cô nắm trở về.

Lạc Trạm bất đắc dĩ rũ mắt.

Anh biết chính mình vừa quá xúc động, bất luận là chưa chờ người hầu kia rời đi đã bại lộ thân phận, hay là làm hành động như vậy.

Nhưng anh nhịn không được, mặc dù quay lại bao nhiêu lần cũng thế ―― sau khi nghe qua những lời kia, lại tận mắt nhìn thấy cô lẻ loi một mình ngồi ở bậc thang trong bóng đêm mất mát bất lực mà ngóng trông "người máy", Lạc Trạm biết chính mình một giây cũng không thể chờ.

Bởi vì anh không muốn cô thừa nhận khổ sở thêm bất cứ giây phút nào nữa.

Đến nỗi cục diện trước mắt......

Lạc Trạm hiếm khi chột dạ, giương mắt nhìn cô còn đang giật mình chưa lấy lại tinh thần: Làm "người máy phỏng sinh", anh cũng chỉ có thể chờ phản ứng của Đường Nhiễm mới có thể đáp lại.

Mà Đường Nhiễm ước chừng ngây người vài giây mới lấy lại tinh thần. Cô không có phản ứng gì khác, chỉ chậm nửa nhịp mà "A" một tiếng: "Đây là công năng mới sao?"

Lạc Trạm trầm mặc hai giây, thanh âm máy móc trầm thấp bất đắc dĩ mở miệng: "Đúng vậy."

"Có hơi ngứa, hơn nữa quái quái." Đường Nhiễm cong mắt cười khẽ, "Giống như bị điện một chút, Lạc Lạc ngươi không phải bị rò điện rồi chứ?"

An tĩnh thật lâu, thanh âm máy móc trả lời: "Kiểm tra an toàn không có sai sót, chủ nhân có thể yên tâm."

"Ta nói giỡn thôi." Đường Nhiễm cười nói.

Ngồi trong chốc lát, Đường Nhiễm chống gậy dò đường từ bậc thang đứng lên: "Bất quá đêm nay làm sao vậy? Cửa hàng trưởng bọn họ hình như tới muộn, hơn nữa chưa kịp chào hỏi, vừa đưa ngươi tới liền đi rồi?"

"......"

An tĩnh không có trả lời, Đường Nhiễm lại không ngoài ý muốn: Khi gặp được một số vấn đề không biết có phải không biết phân tích hay không, cái người máy này sẽ thực thành thật mà trầm mặc.

Không giống trợ thủ giọng nói AI......

Nhớ tới cái này, Đường Nhiễm không khỏi cười rộ lên: "Ngươi thật sự thực không giống Lạc Lạc kia. Nếu nó nghe không hiểu vấn đề, sẽ không trầm mặc, còn trả lời lung tung rối loạn."

Lạc Trạm: "."

Thật là một phép so sánh hay ho.

Đường Nhiễm không biết nghĩ đến cái gì, biểu tình xán lạn: "Không bằng đêm nay ta giới thiệu ngươi với Lạc Lạc đi?"

Lạc Trạm ẩn ẩn có loại dự cảm không tốt, anh rất muốn cự tuyệt, nhưng trong sổ tay sử dụng người máy phỏng sinh đối với chủ nhân hiển nhiên chỉ có "phục tùng", không có "phản đối".

Lạc Trạm không tiếng động mà than: "Vâng, thưa chủ nhân."

Đường Nhiễm đôi mắt cũng cười đến cong lên: "Chúng ta trở về đi?"

"......"

"Lạc Lạc?"

"Bởi vì chủ nhân đưa ra nghi vấn an toàn, tôi cần trở lại rương máy móc vận hành trình tự tự kiểm tra một lần, dự tính tốn ba phút. Mời chủ nhân về phòng trước."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!