Chương 44: Chủ nhân của tôi

Trước cửa chính Đường gia, một chiếc xe tới còn sớm hơn một ít so với đoàn xe Lạc gia. Hai người trẻ tuổi sau khi xuống xe cũng chưa tiến vào, chỉ cùng bảo an hiền lành mà cười cười, sau đó liền đứng ở bên xe nói chuyện phiếm chờ.

Bảo an vốn dĩ muốn tiến lên dò hỏi, nhưng suy xét cho cùng hôm nay đã được gia chủ thông báo trước vị khách nhân quan trọng muốn tới, không biết đây có phải "đoàn đi trước" hay không, bọn họ do dự, không dám vọng động.

Chỉ chốc lát sau, Đường gia chủ trong nhà được thông báo, nói là đoàn xe Lạc gia đã đến gần.

Lạc lão gia tử tự mình tới cửa thăm hỏi, chủ nhà gia môn nào cũng là người lớn tuổi đồng lứa ra nghênh đón. Vì thế Đường gia Hàng lão thái thái liền mang theo con trai Đường Thế Tân, con dâu Lâm Mạn Mân cùng với cháu gái Đường Lạc Thiển, trước tiên ra ngoài cửa chính.

Vì nghênh đón Lạc lão gia tử đến đây, một ngày trước đó Đường gia liền bắt đầu tu chỉnh hoa cỏ tiền viện. Sau khi ra, ánh mắt Hàng lão thái thái đảo qua tiền viện, hài lòng mà chuẩn bị gật đầu, sau đó bà liền thấy được hai người trẻ tuổi bên xe.

Lão thái thái dừng lại, nhíu nhíu mày, bà quay sang bên cạnh: "Thế Tân, hai người kia là người trong nhà?"

Đường Thế Tân nghe vậy, theo lão thái thái nhìn qua. Thấy rõ ràng diện mạo hai người trẻ tuổi, Đường Thế Tân sửng sốt một chút.

Bảo an Đường gia lúc này canh gác cửa chính cùng với những người khác ở Đường gia không nhận ra hai người trẻ tuổi bên xe kia, nhưng Đường Thế Tân lại nhận ra ―― không phải ai khác, đúng là Đàm Vân Sưởng cùng Lâm Thiên Hoa ở phòng thí nghiệm INT.

Đường Thế Tân nghi hoặc hai người vì sao lại ở chỗ này, nhưng lúc này cũng chỉ có thể trả lời mẹ mình trước: "Không phải, đó là hai bạn đồng học của Lạc Trạm."

"Đồng học của Lạc Trạm?" Hàng lão thái thái nhíu mày nhìn qua, "Ngươi sao lại biết?"

Đường Thế Tân: "Trước đó bọn họ đã tới nhà, đặc biệt đưa tới người máy phỏng sinh do Lạc lão gia tử định chế từ nước ngoài cho Tiểu Nhiễm."

Hàng lão thái thái ánh mắt lạnh lùng, ngay sau đó nói: "Vậy bọn họ hôm nay sao cũng tới đây?"

Đường Thế Tân lắc đầu: "Không biết."

Hàng lão thái thái trầm mặc vài giây, hướng bên cạnh vẫy vẫy tay, quản sự trong nhà hôm nay thay phiên công việc chạy chậm lại đây: "Lão thái thái?"

"Kêu hai người trẻ tuổi kia tới đây một chút."

"Vâng."

Quản sự lập tức xoay người đi ra ngoài, chỉ trong chốc lát, hắn mang theo Đàm Vân Sưởng cùng Lâm Thiên Hoa vào.

Lâm Thiên Hoa có chút câu thúc, Đàm Vân Sưởng lại tự nhiên quen thuộc, gương mặt tươi cười xán lạn như hoa nở, tiến vào liền chào hỏi Đường Thế Tân trước tiên: "Ai nha, thật trùng hợp a Đường thúc thúc, không nghĩ tới hôm nay tới đây còn thấy ngài."

"......"

Đường Thế Tân đứng ở cửa nhà mình, không biết có phải hay không bị sự "trùng hợp" này nghẹn một chút, lấy lại tinh thần chỉ bất đắc dĩ mà lắc đầu cười cười.

Tiêu điểm tầm mắt của Đàm Vân Sưởng thực mau liền chuyển tới lão thái thái vóc dáng không cao nhưng ánh mắt uy nghiêm, hắn vẫn cợt nhả: "Vị này chính là Đường gia nãi nãi phải không?"

Tục ngữ nói, duỗi tay không đánh gương mặt người tươi cười.

Lão thái thái mặc dù không thích hậu bối tính cách tuỳ tiện như vậy, nhưng cũng không trách cứ, chỉ cau mày lãnh đạm hỏi: "Ngươi biết ta?"

"Không phải sao?" Đàm Vân Sưởng ngẩng đầu, bộ dáng quen thuộc, "Trước đó cháu thường xuyên nghe Tiểu Nhiễm nhắc tới ngài đấy ―― ngài không biết đâu, cháu cùng Tiểu Nhiễm là bạn bè, nghe nói mấy năm nay ngài đối với em ấy ân tình sâu nặng, chiếu cố đặc biệt đặc biệt tốt, quả thực yêu thương em ấy giống như cháu gái, cháu vẫn luôn muốn tìm cơ hội gặp mặt cảm tạ ngài!"

"......!"

Hàng lão thái thái sắc mặt biến đổi.

Đàm Vân Sưởng biểu tình ánh mắt ngữ khí đều thập phần chân thành, cơ hồ phải khiến cho Hàng lão thái thái giơ ngón tay cái lên.

Nhưng mà ở Đường gia, mặc dù là từ trong bụi cỏ tùy tiện bắt một con kiến, đại khái đều biết lão thái thái có bao nhiêu chán ghét vị tiểu thư này.

Cho nên phiên nịnh hót này tự nhiên biến thành từng chữ từng chữ tát vào mặt người ta, chế nhạo đến sắc mặt lão thái thái từng chút trầm xuống.

Người hầu bên cạnh nghe thấy đều chảy mồ hôi, đầu cũng không dám ngẩng lên, Đường Thế Tân cùng Đường Lạc Thiển đi bên cạnh lão thái thái cũng ngơ ngác mà nhìn Đàm Vân Sưởng.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!