Chương 39: Bác sĩ khoa mắt

Đường Nhiễm cũng không có nghe được phiên đối thoại ở huyền quan này, đương nhiên cũng không thể hiểu tâm hồn của Tiền Thân Hào đã chịu chấn động "gột rửa" như thế nào trong phiên thoại tối nay.

Lạc Trạm bên kia đuổi Tiền Thân Hào đang lâm vào hoài nghi nhân sinh đi, quán cơm cùng quản sự Tiền gia đưa váy ngủ trước sau cũng tới.

Hai người ăn qua bữa tối, Lạc Trạm đưa Đường Nhiễm về phòng nghỉ ngơi.

Sáng hôm sau, dựa theo ước định với bệnh viện mắt tư nhân bên kia, Lạc Trạm lái xe đưa Đường Nhiễm đi bệnh viện, nhận đầy đủ hết báo cáo kiểm tra, sau đó theo chỉ dẫn của y tá tìm văn phòng của Gia Tuấn Khê.

Gia Tuấn Khê hiện tại tự mình mở bệnh viện, đã rất ít ngồi khám. Không phải giao tình cá nhân đặc thù căn bản không tìm thấy hắn, càng đừng nói mời hắn tới xem bệnh.

Tối hôm trước Lạc Trạm đặc biệt gọi điện thoại cho hắn, lại lần nữa xác định hôm nay tới xem bệnh, cho nên buổi sáng hai người cũng đúng giờ mà tới ngoài văn phòng Gia Tuấn Khê.

Văn phòng hắn ở tầng cao nhất của một tòa nhà văn phòng riêng biệt trong bệnh viện tư nhân này, ngoài phòng thang máy còn có một quầy lễ tân đặc biệt.

Người phụ trách ở quầy hỏi hai người có hẹn trước không, rồi gọi điện cho văn phòng Gia Tuấn Khê dò hỏi, chờ nhận được câu trả lời khẳng định, lúc này mới buông điện thoại nhìn về phía Lạc Trạm cùng Đường Nhiễm.

"Mời hai vị đi thẳng theo hướng này rồi rẽ phải, căn phòng ở cuối hành lang bên tay trái chính là văn phòng của Gia viện trưởng."

Lạc Trạm gật đầu, "Đã biết, cảm ơn."

"A, đúng rồi." Lễ tân nhìn khuôn mặt như minh tinh của chàng trai trẻ trước mặt, gọi đối phương lại, thấy cặp con ngươi đen như mực nhìn phía chính mình, cô ngượng ngùng một chút mới dặn dò nói: "Gia viện trưởng tính tình tương đối...... nghiêm túc, các người đi vào nhớ phải gõ cửa."

"Ừ, cảm ơn."

Lạc Trạm nói cảm ơn, đỡ Đường Nhiễm đi vào bên trong.

Quẹo vào cái hành lang dài bên phải mà người phụ trách nói, Đường Nhiễm ước lượng khoảng cách dựa theo số bước chân, xác định quầy lễ tân bên kia hẳn là đã không nghe được bọn họ nói chuyện với nhau.

Sau đó cô mới hơi ngẩng đầu lên, cười khẽ: "Quả nhiên cửa hàng trưởng nói rất đúng."

Lạc Trạm xốc xốc mí mắt, "Hắn nói cái gì?"

Đường Nhiễm: "Anh ấy nói, Lạc Lạc ở bên ngoài rất được hoan nghênh, đặc biệt là người không quen biết anh."

"Hửm?"

Đường Nhiễm cười khẽ lên: "Bởi vì bọn họ không biết tính tình cùng gia thế bối cảnh của anh, cho nên đối với anh cũng sẽ không có gì cố kỵ mà bày tỏ."

"Anh ta còn nói cái gì."

"Còn nói......"

Đường Nhiễm khóe mắt cong xuống, trong giọng nói cố ý học bộ dáng Đàm Vân Sưởng, đem thanh âm điềm nhiên mềm mại nỗ lực cứng lên: "Vị tổ tông kia của bọn anh, chính là loại nam nhân dựa gia thế dựa khuôn mặt dựa dáng người dựa đầu óc đều có thể kiếm cơm."

Lạc Trạm dừng lại.

Đường Nhiễm phát hiện, mờ mịt ngẩng đầu, "Làm sao vậy, Lạc Lạc?"

Lạc Trạm khẽ nheo mắt lại, cúi đầu nhìn cô: "Em vừa mới gọi tôi là cái gì?"

"Lạc Lạc a."

"Trước một câu."

"A...... Đó là xưng hô của cửa hàng trưởng với anh, anh ấy dường như vẫn luôn xưng hô với anh như vậy."

Lạc Trạm: "Bọn họ có thể gọi như vậy, em không được."

Đường Nhiễm càng mờ mịt: "Vì sao?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!