Chương 3: (Vô Đề)

Lạc Trạm có chút không tin vào những gì anh vừa nghe được.

Ngay cả khi cô gái trước mặt nhắm chặt hai mắt, vẫn hơi run vì lạnh và thật sự biết tên của anh, cũng không có ai dám gọi anh như vậy. Mặc kệ là ở Lạc gia hay ở K đại, Lạc tiểu thiếu gia nổi tiếng nóng tính, không ai dám đắc tội với anh khi mới gặp mặt.

Đôi mắt Lạc Trạm dần trở nên lạnh lùng, bất thiện thì một ngữ điệu lười biếng quen thuộc trong màn hình di động của cô gái truyền ra :

"Ở đây."

"......"

Lạc Trạm ngừng hai giây, tầm mắt hạ xuống. Nhìn chằm chằm vào giao diện quen thuộc, anh khẽ nheo mắt.

Lạc Trạm nhớ ra.

"Lạc Lạc" cũng là tên của trợ lý AI được phát triển bởi nhóm của họ —— trước đó INT cố gắng phát triển ứng dụng trợ lý giọng nói,  thành viên nhóm đã đặt tên cho chương trình AI cái tên này nên thiếu chút nữa "chết" trong tay của Lạc tiểu thiếu gia.

Cho nên cô gái nhỏ vừa rồi không phải kêu tên anh, mà là gọi trợ lý AI* được thu thập âm thanh của anh để tổng hợp thành kia trong điện thoại cô.

*trợ lý ảo/ trí tuệ nhân tạo

Nhưng Lạc Trạm nhớ rõ rõ ràng chính là, anh căn bản không mở quyền sử dụng thương mại cho chương trình này.

Lạc Trạm cau mày "Đây là Đàm Vân Sưởng download cho cô sao ?"

"...... Vâng."

Đường Nhiễm nhẹ giọng.

Cô nghe ra người nọ trong giọng nói giống như có chút không ngờ, nếu trước đó suy đoán của cô không sai, thì người này hẳn là chính là leader của nhóm phát triển đằng sau INT.

Anh ấy hiện tại là đang bất mãn khi cô sử dụng ứng dụng này sao?

Tưởng tượng đến "Lạc Lạc" có khả năng bị thu hồi, Đường Nhiễm bất an mà nhấp môi, theo bản năng mà đem điện thoại thu vào trong ngực.

Lạc Trạm cho dù lạnh nhạt và thờ ơ đến mức nào, lúc này cũng không thể nào đi đoạt di động của một cô bé mù được.

Anh cau mày và nhìn chằm chằm vào cô gái vài giây khiến cô càng khẩn trương, chậc khẽ một tiếng, rời mắt sang một bên.

"Nói đi, đi chỗ nào."

Giữ được "Lạc Lạc", Đường Nhiễm thầm thở phào nhẹ nhỗm.

Cô duỗi tay sờ sờ cây gậy dò đường vừa nãy đã buông ra để bảo vệ cái điện thoại, ngữ khí cẩn thận: "Trạm xe buýt đường Thanh Nham."

Lạc Trạm cúi người đem cây gậy dò đường đặt vào tay cô gái, thân hình hơi cứng lại: "...... Chỗ nào cơ?"

Đường Nhiễm kiên nhẫn lặp lại: "Đường Thanh Nham, trạm dừng xe buýt ."

"......"

Lớn như vậy chưa bao giờ ngồi một chuyến xe buýt, Lạc Trạm mặt không biểu tình.

Vài giây sau.

"Bắt taxi không được sao?"

"Không, không được." Thoạt nhìn cô gái nhu nhu nhược nhược, khuôn mặt tái nhợt, lúc này vô cùng kiên định nói.

"?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!