Khi Đường Nhiễm đến Đường gia đã là hơn hai giờ chiều.
Xe ngừng ở cửa chính, tài xế mới vừa cởi bỏ đai an toàn chuẩn bị xuống xe, dư quang thoáng nhìn ra ngoài bỗng hơi sửng sốt bởi người đàn ông đi ra từ cửa chính.
"Đường tiên sinh." Hắn vội vàng xuống xe.
"Ừ." Đường Thế Tân gật đầu, ánh mắt phức tạp mà hơi hướng về phía ghế sau, "Ta tới đón Tiểu Nhiễm."
"A, vâng." Tài xế nghe xong hiển nhiên có chút kinh ngạc, ngây người hai giây mới phản ứng lại, xoay người kéo cửa xe sau, "Tiểu Nhiễm, ba......"
Cái xưng hô kia đến bên miệng lại xấu hổ dừng lại, tài xế vội vàng sửa miệng: "Đường tiên sinh tới đón cháu."
Ngồi ở trong xe Đường Nhiễm khó khăn lắm mới hoàn hồn, cô theo hướng thanh âm ngẩng mặt.
Mặc dù đôi mắt xinh đẹp kia đã nhắm lại, nhưng khuôn mặt giống đứa em gái trong trí nhớ bảy tám phần, vẫn khiến Đường Thế Tân ngẩn ra.
Đúng là khuôn mặt rất giống...... Chỉ là Đường Thế Ngữ khi còn nhỏ hoạt bát kiêu căng hơn nhiều, chưa từng an tĩnh như vậy. Đường Thế Tân nhớ rõ mình khi đó vẫn luôn oán giận, hâm mộ em gái thục nữ an tĩnh nhà người khác, cảm khái em gái mình sao lại như cái hỗn thế tiểu ma nữ.
Hiện giờ nữ nhi của cô lớn lên giống như ý nghĩ của ông, sáng sủa mà lặng yên, chỉ ngồi ở trong xe, không cần bất cứ lời nói hay động tác nào cũng đều lộ ra tính tình điềm nhiên an tĩnh. Nếu thấy được, cặp mắt xinh đẹp kia có thể sẽ trong sáng như pha lê.
Đáng tiếc......
Nhớ tới sự cố năm đó, Đường Thế Tân trong lòng trầm xuống.
Ông không để cảm xúc kéo dài quá lâu, tránh bị người phát hiện manh mối. Đường Thế Tân rất nhanh điều chỉnh lại cảm xúc, nói với cô bé trong xe: "Tiểu Nhiễm, xuống xe đi, ta dẫn con vào."
"......"
Đường Nhiễm chậm rãi lấy lại tinh thần. Tiếng ve cùng cơn gió khô nóng một lần nữa xâm nhập vào cảm giác của cô.
Cô nhớ ra. Thanh âm xa lạ trong bóng tối chính là cha của cô và Đường Lạc Thiển, Đường Thế Tân. Ông đã từng là người nhà cho cô chút niềm vui duy nhất trong cơn kinh hoảng không lâu sau khi mù lòa, cũng không lâu sau đó, chính ông lại biến sự hân hoan này thành thất vọng hoàn toàn.
Đường Nhiễm cúi đầu.
Cô ở trong bóng tối chậm rãi sờ soạng gậy dò đường, sau đó thử thăm dò gõ lên trên mặt đất.
Cô tự mình xuống xe, thanh âm nhẹ nhàng: "Cảm ơn. Có chướng ngại vật hoặc là bậc thang thì làm phiền nói cho con, con sẽ cẩn thận."
Đường Thế Tân hơi giật mình.
Tài xế vừa nghe thấy lời của Đường Nhiễm, lập tức lo lắng nhìn về phía Đường Thế Tân, sợ ông không vui; nhưng không nghĩ tới, Đường Thế Tân sửng sốt vài giây, không những cao hứng, thậm chí còn lộ ra chút ý cười.
"Được, ta sẽ nhắc nhở con."
Đường Thế Tân xoay người, cố tình thả chậm bước chân, chờ vóc dáng nho nhỏ gõ gậy dò đường đi theo sau.
Một bên chậm rãi đi qua nhà cũ Đường gia được tân trang lại, một bên ông nhớ tới cô em gái sau khi cãi nhau với người nhà liền xuất ngoại đã mười mấy năm không trở về.
Tuy rằng không quá tương đồng, đây là một đứa bé nhỏ yếu mềm mại thoạt nhìn có điểm đáng thương, nhưng trong xương cốt không a dua kiêu căng, rốt cuộc vẫn là tùy con bé a......
Thật tốt...
Đường Thế Tân tự mình dẫn Đường Nhiễm đi một vòng Đường gia cho quen, sau đó mới dẫn người tới phòng khách chủ trạch.
Ông vốn là muốn cùng cô ngồi xuống nói chuyện, chỉ tiếc hai người vừa ngồi xuống sô pha, Đường Lạc Thiển không biết từ đâu nghe được tiếng gió, từ trên lầu xuống dưới.
Đường Lạc Thiển đứng ở cầu thang, cau mày nhìn bóng dáng đang ngồi trên sô pha trong chốc lát, sau đó bĩu môi, bất mãn mà đi vào phòng khách.
Đường Nhiễm mới đầu cũng không biết là tiếng bước chân của ai, đến khi người hầu mang khay hồng trà tới chỗ Đường Thế Tân và Đường Nhiễm, nhìn thấy Đường Lạc Thiển liền hỏi: "Lạc Thiển, cô muốn uống cái gì không?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!