Chương 14: Chịu trách nhiệm

Ăn món tráng miệng khi đói, tuy rằng năng lượng bổ sung cũng đủ, nhưng thường thường chỉ ăn một hai miếng đã khiến mọi người không muốn ăn.

—— Lạc tiểu thiếu gia từ nhỏ được nuông chiều, lớn lên tính tình lại khó thuần, nào có ai dám sai khiến anh chiếu cố? Anh tự nhiên không hiểu những việc vặt như này.

Đường Nhiễm biết nhưng không nói, cô ghé vào bàn, nếm hai miếng bánh mousse mới chậm rì rì buông thìa xuống.

Phòng ở lầu chính Lạc gia cách âm cực tốt, cô ngồi trong buồng tai, chỉ mơ hồ nghe được ngoài hành lang thỉnh thoảng vang lên mấy tiếng.

Đợi một hồi lâu không thấy người trở về, Đường Nhiễm từ trong túi áo khoác lấy di động ra.

Đặt lên bàn, Đường Nhiễm gõ gõ di động.

"Lạc Lạc."

"...... Ở đây."

An tĩnh một hai giây sau, vẫn là cái thanh âm lạnh lùng lười biếng lại đại gia kia.

Đường Nhiễm cong cong khóe miệng, "Chị cảm thấy Lạc Tu tuy rằng lần đầu tiên tiếp xúc có chút hung hăng, nhưng kỳ thật rất ôn nhu, cũng rất tốt bụng. Em cảm thấy sao?"

"Đừng dễ dàng gắn thẻ người tốt," Lạc Lạc lười biếng mà nói, "Cẩn thận bị người ta lừa."

Đường Nhiễm hơi giật mình.

Đây là một mô

-đun* ngôn ngữ mới, trước đó cô không cùng Lạc Lạc nói chuyện. Không biết là từ ngữ mấu chốt nào kích hoạt nó......

*Mô

-đun : một thuật ngữ thiết kế, là một tập hợp các câu lệnh chương trình có thể được đặt tên riêng và hoàn thành độc lập một số chức năng nhất định (nghĩa là một tập hợp mã chương trình và cấu trúc dữ liệu).

Cô tò mò nói: "Anh ấy vì sao lại muốn gạt chị?"

Trợ thủ AI trong di động phát ra một tiếng cười, lãnh lãnh đạm đạm, còn mang chút khinh thường khinh mạn: "Lừa tài lừa sắc, lừa thân lừa tâm."

Cô lâm vào trầm tư.

Qua một hồi lâu, Đường Nhiễm ngồi thẳng dậy, lắc đầu, nghiêm túc mà nói: "Lạc Tu sẽ không."

Lạc Lạc không đáp lại—— qua thời gian trả lời, trợ thủ giọng nói đã tự động tiến vào trạng thái ngủ đông, còn muốn nói chỉ có thể một lần nữa đánh thức.

Đường Nhiễm nghĩ nghĩ, không gọi Lạc Lạc ra. Cô sờ soạng cạnh bàn, thật cẩn thận bước ra khỏi ghế gỗ.

Gậy dò đường đặt ở góc bàn, Đường Nhiễm cầm lấy rồi nhẹ nhàng khởi động, thử thăm dò hướng cửa phòng mà đi.

Vòng qua tầng tầng kệ sách, Đường Nhiễm dựa vào ký ức tìm được cửa, cô nắm lấy then cửa kim loại lạnh băng băng, nhẹ nhàng vặn xuống.

"Cùm cụp." Cửa bị kéo ra.

Ngoài cửa.

Đi kèm một tiếng cười nhạt, một giọng nói lạnh như ngâm nước đá vang lên: "Trước khi tôi trở về, bảo bọn họ nghĩ cho kĩ di nguyện cuối cùng ——"

"Lạc Tu?"

"......"

Lạc Trạm cứng đờ.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!