Chương 13: (Vô Đề)

Nghe được lời Đường Nhiễm nói, thư phòng an tĩnh vài giây, phản ứng mỗi người không giống nhau.

Lạc Trạm khẽ nheo mắt, nhưng không mở miệng.

Đường Lạc Thiển rõ ràng có điểm ngoài ý muốn. Tuy nhiên rất nhanh cô liền cho Đường Nhiễm một cái ánh mắt "xem như thức thời" , ném qua mới nghĩ đến cô bé nhìn không thấy, cô lại ngượng ngùng thu hồi tầm mắt.

Lạc lão gia tử lớn tuổi hơn cả ba tiểu bối cộng lại, tâm tư bọn họ loanh quanh lòng vòng thế nào ông tự nhiên hiểu rõ, cảm xúc biến hóa của Đường Lạc Thiển cũng bị ông thu vào trong mắt.

Thấy mầm biết cây, Đường Nhiễm ở Đường gia địa vị như thế nào vừa nhìn hiểu ngay.

Lão nhân ở trong lòng buông tiếng thở dài, trên mặt chỉ cười hiền hoà: "Cũng được. Lạc Tu so với tiểu tử thúi này chiếu cố người hơn, bảo nó đi đón cháu, ta càng yên tâm."

"Cảm ơn gia gia." Đường Nhiễm nhẹ nhàng thở ra.

Lão nhân quay đầu lại nhìn về phía người hầu bên cạnh, "Vậy ngươi đưa bọn họ ra ngoài đi. Tiểu Nhiễm đôi mắt không tốt, chiếu cố cẩn thận."

"Vâng, lão tiên sinh."

Người hầu bên này đáp ứng, đưa Đường Nhiễm ra ngoài.

Đường Lạc Thiển một bộ lưu luyến không rời cùng Lạc lão gia tử cáo biệt, sau khi ra cửa liền không thèm để ý Đường Nhiễm mà xuống lầu trước.

Lạc Trạm thần thái lười nhác mà đi cuối cùng, tới hành lang, anh tùy tay viết một trang giấy, xé xuống nhét vào trong tay người hầu.

Người hầu sửng sốt: "Thiếu gia?"

Lạc Trạm nhìn đến tờ giấy.

Người hầu cúi đầu thì thấy: [ đưa Đường Nhiễm tới buồng tai cách vách. ]

Người hầu mờ mịt ngẩng đầu, "A? Cái này có lẽ không thích hợp ——"

Đáng tiếc không đợi hắn nói xong, Lạc Trạm lui ra phía sau một bước trở lại thư phòng, trực tiếp đóng cửa lại.

Người hầu ngơ ngác mà đứng ở tại chỗ.

Đường Nhiễm nửa ngày không nghe được thanh âm người hầu dẫn mình xuống lầu, không khỏi tò mò mà nghiêng người, chuyển hướng đến nơi vừa truyền đến âm thanh.

"Phát sinh chuyện gì sao?" Cô gái nhẹ giọng dò hỏi.

Người hầu hoàn hồn, trong chốc lát hơi khó xử đối với chữ viết thiết họa ngân câu* trong tay.

*<> móc sắt sơn bạc, một thành ngữ của Trung Quốc, mô tả thư pháp mạnh mẽ và mềm mại.

Hắn thật sự không dám làm trái ý vị tiểu tổ tông kia, đành phải mở miệng: "Đường tiểu thư, thiếu gia tựa hồ tìm lão tiên sinh còn có việc muốn nói, tiểu thư hãy tới buồng tai cạnh thư phòng chờ một lát."

Đường Nhiễm hơi giật mình.

Sau vài giây im lặng, cô nuốt lại suy nghĩ về việc đi xuống cầu thang một mình và nhẹ nhàng gật đầu, "Được."

"Vậy mời Đường tiểu thư theo tôi lại đây."

Người hầu vừa nói, một bên dẫn Đường Nhiễm hướng tới buồng tai. Trước khi rời đi, mắt hắn lộ vẻ khó hiểu mà nhìn thoáng qua cửa thư phòng đang đóng chặt ——

Luôn cảm thấy rằng sự kỳ lạ của tiểu thiếu gia tối nay đều liên quan đến cô gái mù này, là ảo giác của hắn sao?

Người hầu nghĩ trăm lần cũng không ra, chỉ có thể lắc đầu đưa Đường Nhiễm đi.

Trong thư phòng.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!