Thái Hậu nghi hoặc xoay qua, liền nhìn thấy Thái Thượng Hoàng một thân bạch y nhẹ nhàng nghiêng người tựa bên cửa, hắn ôm lấy cánh tay, ánh mắt nhìn Thái Hậu bao hàm ý cười sủng nịch, cũng không biết là đứng ở đó bao lâu rồi.
Thái Hậu cũng không bởi vì bị hắn nghe thấy mà ngượng ngùng, ngược lại làm nũng với hắn: "Đói …"
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Thích Vô Biệt sờ mũi, có chút hâm mộ.
Người một nhà ăn xong bữa sáng, Thích Như Quy và Tiểu Đậu Đỏ đến Thanh Tiên Lâu học bài. Thích Vô Biệt ngược lại lười biếng dựa vào người Thái Hậu, trong tay cầm một cuốn sách đang đọc.
Thái Thượng Hoàng cau mày nhìn hắn, hỏi: "Con không đi xử lý chính sự à?"
Thích Vô Biệt mí mắt cũng không nâng, nói: "Tin tưởng phụ hoàng đều đã xử lý xong rồi."
Thái Hậu ở bên cạnh cũng nói: "Đúng thế, chàng đi giúp con xử lý là được rồi."
Thích Vô Biệt đã lâu không thân thiết với Thái Hậu như thế, Thái Hậu có chút hưng phấn, lúc này cũng thiên vị Thích Vô Biệt.
Thích Vô Biệt đúng là rất lâu rồi không được nhẹ nhõm như vậy, hắn quyết định hôm nay không đi đâu hết, phải dùng tâm tình thong thả như vậy ở cùng Thái Hậu. Cũng không biết có phải là bởi vì trong lòng hắn tự cho mình nghỉ phép, hay là do bát thuốc tối qua hay không, mà một người trước nay không ngủ trưa như hắn lại ăn xong bữa trưa liền bắt đầu buồn ngủ, gối đầu lên đùi Thái Hậu liền ngủ mất.
Thái Hậu hướng Thích Như Quy và Tiểu Đậu Đỏ đang ồn ào "suỵt" một tiếng, Thái Thượng Hoàng đứng dậy đi qua ôm Thích Vô Biệt đến trên giường.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Thái Hậu kêu Thích Như Quy và Tiểu Đậu Đỏ đi ra ngoài chơi, nàng có chút đau lòng sờ sờ một nhúm tóc của Thích Vô Biệt. Nàng không dám sờ mặt hắn, sợ làm hắn tỉnh dậy.
Thái Hậu và Thái Thượng Hoàng nhẹ tay nhẹ chân đi ra ngoài, Thái Hậu thở dài: "Nó đúng là mệt hỏng rồi …"
Thái Hậu rất nhanh liền lên tinh thần, nói: "Chàng bồi Như Quy và Tiểu Đậu Đỏ chơi đi, ta sắp phải đi rồi, phải gặp Đường Đường của Ngụy tỷ tỷ một cái, không thì không yên tâm."
Chiều hôm nay bài học trong Thanh Tiên Lâu đã hủy bỏ, Ân Mịch Đường đang cùng Hàn Thiều Hoa và Lâm Nhược Nghi học thêu hoa. Lúc trước nàng làm mấy lần rồi, nhưng thêu ra đều không đẹp, từ lúc nàng biết được Hàn Thiều Hoa và Lâm Nhược Nghi đều có thể thêu ra rất nhiều đồ án xinh đẹp liền đến học hỏi hai người họ.
Thẩm Thư Hương cũng thích những thứ như thế, liền chạy đến học cùng. Bản thân Ân Nguyệt Nghiên không thích, nhưng nàng ta luôn có tâm tranh cường háo thắng, không muốn mình phải thua kém người khác, nên cũng chạy đến học. Chỉ có Mộ Dung Ngô Kiến là hoàn toàn không thích những thứ này, chạy đi tìm mấy nam bồi đọc chơi ném bình.
Lúc Thái Hậu phái người đến mời Ân Mịch Đường, vừa lúc nàng mới cắt đứt đầu sợi chỉ. Nàng tạm biệt mấy tiểu cô nương, vội vàng chạy xuống lầu. Nàng người đã đi rồi, nhưng trong cầu thang còn vang vọng tiếng bước chân của nàng.
Biểu tình trên mặt mấy tiểu cô nương trong phòng lại không giống nhau. Thẩm Thư Hương mơ màng không cảm thấy gì, còn đang thỉnh giáo Lâm Nhược Nghi cách thêu hoa sen. Ân Nguyệt Nghiên thu hồi ánh mắt vẫn luôn nhìn chằm chằm cửa, nhìn Thẩm Thư Hương, đột nhiên nói: "Thư Hương muội muội, nghe nói ngày mai Thái Hậu xuất cung rồi, muội không đi gặp ngài ấy, tạm biệt ngài ấy sao?
Ngài ấy là thân cô cô của muội đó."
Thẩm Thư Hương ngây ra một lát.
Ánh mắt Hàn Thiều Hoa lóe lên một cái, cười nhẹ nói: "Nói đến thì Thái Hậu đúng là rất thương Đường Đường, đây là đặc biệt gọi nàng đi qua quan tâm một phen nhỉ?"
Hàn Thiều Hoa mím môi, tiếp tục thêu Thanh Hà trên khăn.
Lâm Nhược Nghi nhìn nhìn mấy người, vội cười chuyển sang chủ đề khác: "Các muội xem xem ta thêu chú chim sẻ nhỏ này có đẹp hay không?"
Thẩm Thư Hương cũng phản ứng lại, nhích đến xem hỉ thước của Lâm Nhược Nghi thêu.
Ân Mịch Đường được cung nữ đưa đến thiên điện của Thẩm Tiêu Cung, trên chiếc bàn vuông được làm từ gỗ hoàng lê bày đầy các loại kẹo. Ân Mịch Đường vừa đi vào phòng liền nhìn thấy.
Nàng chạy bước nhỏ vào phòng, trực tiếp nhào vào lòng Thái Hậu, "Thái Hậu thật tốt!"
Thái Hậu cố ý trêu nàng: "Không phải chuẩn bị cho con đâu, là ta muốn ăn đó. Không cho con ăn."
Thái Hậu nói xong tự mình lấy một khối kẹo trong đĩa nhỏ đặt vào miệng mình.
Ân Mịch Đường chau mày, mắt nhìn chằm chằm Thái Hậu, cuối cùng nhịn lại nhịn, chậm rì rì nói: "Thái Hậu, ngài lại không phải tiểu hài tử nữa, con mới là tiểu hài tử nha …"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!