60.
"Có nước không?", Lục Trần hỏi.
Khang Viễn vô thức chìa nước ra.
Lục Trần nâng đầu Hạ Kiều, nhẹ nhàng nói:
"Dậy uống thuốc rồi ngủ tiếp".
Hạ Kiều đang lúc khó chịu, đầu nhỏ loạn thành một mớ, còn tưởng người nói là Khang Viễn, thầm nghĩ anh Viễn từ lúc nào mà dịu dàng thế, vừa nghĩ vừa mơ màng hé mắt, nhét thuốc vào miệng rồi ực một hớp nước.
Thầm nghĩ cái tay cầm nước kia không bình thường, còn chưa kịp nghĩ xong đầu đã chóng mặt thở dốc.
Khang Viễn đề phòng Lục Trần, thử dò xét hỏi:
"Cảm ơn Lục tiên sinh. Tôi nghe Hạ Kiều nhà chúng tôi kể hai người ở cùng khu?"
Lục Trần lặp lại: "Nhà các anh?"
Khang Viễn: …
Trọng điểm có phải câu này đâu ơ, tên này bị gì rồi à???
61.
Lục Trần cau mày nhìn Hạ Kiều không thoải mái, miệng nhàn nhạt "ừ" một tiếng.
"Thằng nhóc này ngu dốt, bình thường không gây phiền phức cho ngài chứ?", Khang Viễn bao che nói để thử Lục Trần.
Lục Trần đưa tay véo má Hạ Kiều, bị Hạ Kiều lẩm bẩm tránh được.
"Em ấy không ngốc".
Khang Viễn: …
Cho nên nói thằng có này có bệnh đúng không????
Hạ Kiều mở mắt ra, sắc mắt chưa tốt lắm, môi cũng tái nhợt, còn muốn hỏi ai vừa véo má mình đã thấy Lục Trần đứng đó, sợ tới ngây người:
"Anh…Anh Lục".
Khang Viễn nội tâm phẫn nộ rít gào:
[Tôi đ**! Sao bao không thân thiết cơ mà! Mở mồm đã gọi "anh" được rồi?]
62.
Lục Trần đứng đây đã một chốc, không hợp ở lại lâu nên quay người về chỗ ngồi.
Hạ Kiều vốn sắc mặt đã khó coi nay lại càng kém hơn, cả người lạnh run.
Khang Viễn vẻ mặt nghiêm túc:
"Hạ Kiều! Cậu ăn ngay nói thật cho tôi, có phải cậu và người nọ…"
"Không có bao nuôi!", mặt Hạ Kiều phờ phạc, "Thật không có mà…"
Anh ấy là anh tôi, nhưng không thể nói ra.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!