Chương 7: (Vô Đề)

"Nhạc trưởng." Hoàng Hi Nguyệt từ trong phòng tập luyện đi ra, nhìn thấy Tạ Dịch Chi dựa vào cửa, mang theo chút nhút nhát, ánh mắt lại ngập nước, "Buổi trưa tôi có thể mời anh ăn cơm không?"   

Cho dù người đàn ông này chỉ đứng ở đây không làm gì cả, cũng vẫn có thể hấp dẫn ánh mắt của mọi người, Hoàng Hi Nguyệt có chút si mê, nhất là sau khi cô ta biết kinh nghiệm huy hoàng trong quá khứ của Tạ Dịch Chi.  

Rõ ràng Tạ Dịch Chi có chút sửng sốt, sau đó nói: "Không thể."

Anh có chút quên mất người phụ nữ trước mặt là ai, cũng quên mất cô ta là người trong dàn nhạc của mình.   

"Thật sự cảm ơn anh đã đưa tôi ra khỏi chỗ kia, cho nên..." Lời này của Hoàng Hi Nguyệt chính là âm thầm hạ thấp dàn nhạc ban đầu.   

"Đi vào tập luyện." Tạ Dịch Chi không kiên nhẫn nói, "Luyện tập xong rồi sao? Lúc này mà đã nghĩ đến chuyện ăn cơm?"  

Bọn họ không có khả năng liên tục luyện tập, cho nên thời gian nghỉ ngơi, Tạ Dịch Chi sẽ đi ra ngoài, để cho người trong dàn nhạc nghỉ ngơi một chút, thuận tiện tiêu hóa tốt những thứ đã học được trước đó.

Tạ Dịch Chi chán ghét chuyện ngoại trừ âm nhạc, người trong dàn nhạc còn những có tâm tư khác, chính là vì chuyện này nên người chơi violin trước đó mới bị anh đuổi đi.   

Hoàng Hi Nguyệt bị nói thì có chút chật vật, cuống quít đẩy cửa đi vào phòng tập luyện.   

Tạ Dịch Chi không để Hoàng Hi Nguyệt ở trong lòng, anh xoa xoa mi tâm, xuyên qua hành lang ngơ ngẩn nhìn về phía đường phố bên ngoài, nơi này vẫn náo nhiệt trước sau như một.   

Đột nhiên, một bóng người quen thuộc đập vào mắt Tạ Dịch Chi. Phía sau cô đeo hộp đàn rẻ tiền kém chất lượng, trong tay cầm thứ gì đó.   

Tạ Dịch Chi híp mắt, chậm rãi đứng thẳng dậy, trong lòng im lặng đếm: một, hai, ba...   

Quả nhiên, "Phanh" một tiếng truyền đến.  

Khuôn mặt Hoàng Thu Thu nhăn thành một đoàn, lùi về phía sau hai bước, mím môi yên lặng xoa trán mình. Cô ngửa đầu nhìn thứ mình vừa đụng phải, là đèn đường bên đường, thân cột đen nhánh không có nửa điểm thay đổi, ngược lại là trán Hoàng Thu Thu đã đỏ lên một mảng lớn.   

Hôm nay là thứ Sáu, dàn nhạc Tố Trúc được nghỉ ngơi. Cốc lão gia tử bên kia gọi điện thoại hỏi cô có muốn đi công viên luyện nhị hồ hay không, đương nhiên Hoàng Thu Thu đồng ý, mặc dù hiệu quả rất ít.

Mà thời điểm trở về, cô có chút cảm hứng, cầm lấy quyển sổ nhỏ của mình cúi đầu ghi chép, lúc này mới đụng phải cột đèn đường.   

Tạ Dịch Chi không tiếp tục nhìn xuống, quay đầu đi vào phòng tập luyện, chỉ là không hiểu sao tâm tình lại có chút sung sướng........   

"Hi Nguyệt, cùng đi ăn cơm thôi!" Mấy cô gái cùng dàn nhạc vây quanh cười nói.   

"Mình mới tới Định Thành, nơi này có chút chán, muốn đi ra ngoài nếm thử xem có cái gì đặc biệt không." Hoàng Hi Nguyệt lộ ra bộ dáng phiền não.   

"Vậy thì chúng ta cùng nhau đi, mình cũng đã chán mấy cửa tiệm xung quanh đây rồi." Một cô gái đề nghị.   

Hoàng Hi Nguyệt cứng đờ, nhanh chóng cười ngọt ngào: "Được."   

Người ở đường Hoa Hằng cơ bản không thiếu tiền, cho dù chỉ là người dự bị thì cũng sẽ không thiếu, phần lớn gia cảnh của bọn họ đều không tệ, số còn lại cũng có thể dựa vào việc đi ra ngoài diễn tấu mà kiếm chút ít, chuyện này dẫn đến giá cả của những cửa hàng trên con phố này đều không thấp.   

Trước đây tiền lương khi ở trong dàn nhạc của Hoàng Hi Nguyệt đều dùng để mua quần áo và mỹ phẩm, mặc dù ba mẹ thường xuyên cung cấp tiền cho cô ta, nhưng cũng không chịu nổi chi phí tiêu xài ở đường Hoa Hằng, nhất là khi còn chưa đến lúc dàn nhạc Phong Diệp phát lương.

Nói muốn mời Tạ Dịch Chi ăn cơm là do cô ta cắn răng quyết định, so với tiền, lấy lòng nhạc trưởng quan trọng hơn nhiều.  

Mà đồng dạng không có tiền lương cũng không hiểu rõ cửa tiệm quanh đây, còn có Hoàng Thu Thu, hôm nay cô đi đến một nhà hàng cao cấp nhất ở đường Hoa Hằng.   

"Lấy thẻ này có thể giảm giá 50%, đây là nhà hàng của bạn tôi, hương vị thật sự không tệ." Hôm nay Cốc Thành Kính sờ được một tấm thẻ ở trong túi, thuận tay cho Hoàng Thu Thu. Nhưng ông lại không nghĩ tới sau khi giảm giá 50%, giá cả ở đây vẫn không hề rẻ.   

Người bạn này của Cốc Thành Kính yêu thích âm nhạc, đáng tiếc là không có năng khiếu, cho nên chuyên môn mở một nhà hàng ở gần các dàn nhạc.

Nhà hàng có kiếm được tiền hay không cũng không thèm để ý, để thu hút nhạc công và nhạc công tương lai đến nhà hàng của mình, còn đặc biệt mời không ít đầu bếp chuyên nghiệp tới, đảm bảo hương vị món ăn.

"Bạn nhỏ, cháu là do Cốc Thành Kính...?" Ông chủ vừa nghe có người dùng thẻ kia, vội vàng chạy tới.   

Khuôn mặt của Hoàng Thu Thu thật sự non nớt, thoạt nhìn lại ngốc ngốc, nói cô mười tám mười chín tuổi cũng sẽ có người tin. Ở trong mắt một người đàn ông trung niên như ông chủ, quả thật là bạn nhỏ.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!