Chương 5: (Vô Đề)

"Ở lại Định Thành?" Hoàng Thu Thu nhìn người của dàn nhạc đang chậm rãi tiến vào cửa soát vé, mờ mịt lặp lại một lần nữa.   

"Không phải hôm qua cháu nói biết gõ trống sao?" Cốc Hồng Lương nhìn con trai nhà mình đang ngồi bên cạnh, "Vừa lúc ta quen biết một nhạc trưởng, trong dàn nhạc của cậu ta lại vừa vặn thiếu một người gõ trống định âm. Cháu mau qua đây."

Giống như sợ Hoàng Thu Thu không đồng ý, ông lão ném ra mồi nhử, "Nếu cháu ở lại, ta sẽ dạy cháu nhị hồ."

Quả nhiên Hoàng Thu Thu động tâm, cầm di động nhỏ giọng nói: "Cháu đồng ý."   

"Được rồi, bây giờ cháu đến số 6 đường Hoa Hằng, phố Tây Ngưu." Ông lão không vòng vo nói nhiều, trực tiếp nói cho Hoàng Thu Thu địa chỉ, bảo cô tới đây.   

Mấy đồng nghiệp trong bộ gõ vẫn tương đối chăm sóc cho Hoàng Thu Thu, thấy cô dừng lại phía sau, không khỏi dừng lại tại chỗ chào hỏi: "Thu Thu, đi thôi."   

Hoàng Thu Thu kéo vali đi qua: "Không đi, tôi muốn ở lại Định Thành."   

"Còn muốn quấn lấy Hoàng Hi Nguyệt?" Nhạc trưởng cười nhạo, "Cũng không nhìn xem bản thân mình có mấy cân mấy lạng, Định Thành sẽ không thu một người chỉ biết gõ kẻng tam giác, đánh chiêng giống như chúng tôi."

Nhìn nhạc trưởng đi vào, sắc mặt đồng nghiệp trong bộ gõ không được tốt lắm.   

"Tại sao Thu Thu lại đột nhiên muốn ở lại?" Đồng nghiệp gõ trống đánh lạc hướng sự chú ý của mọi người.   

"Có một dàn nhạc đang tuyển tay trống định âm, để cho tôi đi thử xem." Hoàng Thu Thu thành thật nói.   

Tay trống trong dàn nhạc nhíu mày: "Cô đừng bị người ta lừa gạt, làm sao họ biết cô biết gõ trống định âm."   

Mấy năm nay chạy đi khắp nơi theo dàn nhạc, thời điểm Hoàng Thu Thu rảnh rỗi, cơ bản đều đã học hết nhạc cụ của bộ gõ, thậm chí còn trò giỏi hơn thầy, chẳng qua ngoại trừ bộ gõ thì không ai trong dàn nhạc biết chuyện này.   

"Là ông lão mà tôi quen biết trong công viên, ông ấy bảo tôi bây giờ đi đến đường Hoa Hằng phỏng vấn." Hoàng Thu Thu nghe thấy ông lão nói sẽ dạy cô nhị hồ, gần như liền đáp ứng, cũng không nhớ tới chuyện ông chưa từng nghe mình gõ trống định âm.  

"Cái gì?" Tay trống định âm choáng váng, "Đường Hoa Hằng, đường Hoa Hằng ở phố Tây Ngưu kia?"  

Hoàng Thu Thu thuận gật đầu: "Ừm."  

Người trong bộ gõ liếc nhau, hoàn toàn yên tâm: "Vậy cô đi đi, vốn dĩ Thu Thu nhà chúng ta rất lợi hại. Đường Hoa Hằng bên kia tụ tập dàn nhạc giao hưởng hạng nhất trong nước, cô phải cố gắng học tập nha!"   

Người trong bộ gõ đều biết Hoàng Thu Thu có thiên phú dị bẩm, học cái gì cũng nhanh.

Chẳng qua bình thường mọi người đều mặc định cô đang giấu nghề, cũng giúp đỡ che dấu giúp cô, nhưng kỳ thật chỉ là tâm tư của Hoàng Thu Thu không ở trên đó mà thôi.   

Tay trống to tiếc nuối nói: "Thu Thu đi rồi, sẽ không có ai dạy cho chúng tôi nữa."   

Dàn nhạc bọn họ có rất nhiều người, mặc dù tuy nói người bên trong đều tốt nghiệp học viện âm nhạc, nhưng năng lực chỉ có thể nói là bình thường. Sau khi Hoàng Thu Thu học được mấy loại nhạc cụ, còn thường dạy ngược lại bọn họ, một năm qua bộ gõ của bọn họ vẫn luôn tiến bộ.   

"Nói cái gì vậy, Thu Thu mau đi đi, đừng nghe lời cậu ta." Tay trống định âm cười nói, "Nếu chúng tôi thật sự muốn học, chính mình cũng có thể học tốt."

"Đùa một chút thôi." Tay trống to v. uốt ve ót mình, "Thu Thu phải cố gắng lên, để cho tên chó nhạc trưởng kia hối hận rụng răng!"   

Vốn dĩ cho dù Hoàng Hi Nguyệt không đi, người trong bộ gõ cũng đều đã động tâm tư muốn đi, căn bản không nhìn ra được tương lai tươi sáng của dàn nhạc này.

Lần này Hoàng Thu Thu cũng muốn đi, bốn năm người trong bộ gõ cũng dứt khoát chuẩn bị rời đi.   

"Vậy tôi đi đây." Hoàng Thu Thuấn mím môi, xoay người quay đầu phất phất tay với mọi người........   

"Muốn vào dàn nhạc của con thì phải qua phỏng vấn."

Cốc Thành Kính uống trà nóng trong tay, "Cứ như vậy mà để cho người ta ở lại? Ba, ba đã nghe cô ấy gõ trống chưa?"

"Mới quen biết một buổi sáng và nửa buổi tối, lấy đâu ra thời gian nghe." Cốc Hồng Lương liếc mắt nhìn con trai mình một cái, "Dù sao ta chính là muốn mở cửa sau cho Thu Thu, hôm nay để cho con bé đi phỏng vấn. Không gõ tốt trống định âm, vậy thì để cho con bé gõ kẻng tam giác."

Cốc Thành Kính biết từ trước đến nay ba mình đều nhìn năng lực, sẽ không chọn người lung tung, thật không biết vị gõ kẻng tam giác kia gõ tốt như thế nào.   

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!