Ngoại trừ giấy tờ cần thiết, Hoàng Thu Thu không có gì để mang đi, trong rương có mấy bộ quần áo do Tô Lị nhét vào, violin là Cốc lão gia tử đưa.
Cây violin này là của lão gia tử, vốn dĩ ông muốn giúp Hoàng Thu Thu tìm một cây violin thuộc về chính cô, kết quả nhìn cái gì cũng thấy không thích hợp, cuối cùng trở về ở phòng sách thoáng nhìn qua violin của mình.
Suy nghĩ một lát, lão gia tử dứt khoát đưa nó cho Hoàng Thu Thu. Ông lớn tuổi rồi, không thể sống được bao lâu. Thay vì tự mình giấu diếm, chi bằng đưa cho tiểu bối mình thích, để cho cô mang theo cây violin này phát sáng trên sân khấu.
Ban đầu Hoàng Thu Thu không nhận, cô tự mình mua một cây violin, mặc dù chưa nói tốt như thế nào, ít nhất sẽ không kém như nhị hồ của cô.
Cuối cùng vẫn là Cốc Thành Kính khuyên Hoàng Thu Thu nhận lấy, nói chuyện lão gia tử đã quyết định, nếu như không theo ý ông, nhất định ông sẽ mất hứng.
Ban đầu Cốc Thành Kính định tự mình đưa Hoàng Thu Thu đến học viện âm nhạc ở nước M, sau khi tận mắt nhìn thấy cô đã ổn thỏa thì mới trở về, như vậy cũng không cần quá lo lắng.
Đáng tiếc người của hiệp hội violin lâm thời gọi ông đi, Hoàng Thu Thu chỉ có thể đi nước ngoài một mình.
Trước khi lên máy bay, Cốc lão gia tử và bà nội Minh Liên cùng nhau đưa cô lên máy bay, thời điểm Hoàng Thu Thu sắp qua cửa kiểm tra an ninh, ông vẫn còn tức giận nói Cốc Thành Kính vào hiệp hội gì đó, ngay cả tự do cá nhân cũng không còn.
"Ông nội Cốc, cháu có thể tự đi một mình." Khóe môi Hoàng Thu Thu nở nụ cười, "Nhạc trưởng còn phải đi làm một ít chuyện quan trọng, không thể chậm trễ."
"Được rồi, cháu mau đi đi, đừng lỡ cơ hội." Cốc lão gia tử cũng biết chính mình cố tình gây sự, khoát tay áo tỏ vẻ mình hiểu rõ.
"Thu Thu, ở bên ngoài nhớ chăm sóc bản thân thật tốt." Bà nội Minh Liên kéo tay Hoàng Thu Thu dặn dò.
"Vâng ạ." Hoàng Thu Thu đều nhất nhất đáp lời.
Chờ đến khi nhìn thấy Hoàng Thu Thu xoay người rời đi, sắc mặt của Cốc lão và bà nội Minh Liên không được đẹp lắm.
"Ai, Thu Thu cũng đi rồi." Bà nội Minh Liên cầm khăn tay, ấn khóe mắt mình.
Người đến một độ tuổi nhất định, cuối cùng chỉ có thể nhìn thấy bóng lưng con cháu xoay người rời đi.
Đầu tiên là con trai mình, sau đó là cháu trai của mình, cuối cùng là người giống như cháu gái ruột, từng người một rời khỏi tầm mắt của bọn họ, đi đến bầu trời rộng lớn hơn.
"Đây là chuyện tốt." Cốc lão gia tử ôm bạn già của mình, "Bọn họ đều đang trưởng thành, về sau sẽ không sợ mưa gió."
"Ừm." Bà nội Minh Liên thu nước mắt, cùng bạn già của mình trở về.
Mặc dù Cốc Thành Kính không thể cùng Hoàng Thu đi đến nước M, nhưng ông đã sớm an bài người đi đón. Parse nghe được tin tức trước, lập tức đi đón người. Hơn nữa còn mang theo Joseph, cũng chính là Trương Tam. Cộng thêm một tấm bảng hiệu tiếng Trung, đứng ở lối ra chờ Hoàng Thu Thu sắp xuống máy bay.
"Thầy, ít nhất ba mươi phút nữa máy bay mới hạ cánh, chúng ta có thể cất cái biển này trước hay không." Joseph nói khó khăn.
Trên tấm biển đó là dòng chữ: Thu Thu, mau nhìn qua.
Nhưng bên cạnh còn có hình một con chim màu vàng béo tốt do chính tay Parse vẽ lên.
Đây là do sau khi được Joseph giải thích cái tên "Hoàng Thu Thu", Parse khi biết được cô sẽ đến đây để học thêm, suốt ngày luyện tập vẽ con chim mập mạp này.
Trước không nói xấu xí, phàm là người có thể hiểu được tiếng Hoa đều nhịn không được tới gần nhìn lại, người không hiểu tiếng Hoa cũng bị cái biển này hấp dẫn.
"Em cảm thấy chúng ta giống như con khỉ vậy." Joseph đen mặt nói.
"Ha hả, xin hỏi có khi nào cậu cảm thấy chusnh mình không phải là một con khỉ?" Parse không đồng ý, "Cậu hẳn là do khỉ sinh ra."
Joseph dừng lại không nói nữa, mỗi lần Parse mang theo anh ta đi ra ngoài xem biểu diễn đều luôn nói câu này........
Máy bay vừa hạ cánh, Hoàng Thu Thu đã cảm nhận được bầu không khí hoàn toàn khác. Xung quanh tràn ngập những người có diện mạo hoàn toàn khác với mình, cô giống như xông vào một thế giới khác.
Theo dòng người chậm rãi đi ra ngoài, ánh mắt đầu tiên của Hoàng Thu Thu lập tức nhìn thấy tấm biển cực lớn kia. Cho dù hoa văn ở phía trên không rõ lắm, nhưng cô vẫn có thể nhận ra con chim màu vàng trên đó.
Có một số người chính là có kỹ năng vẽ thần kỳ như vậy, rõ ràng vẽ xấu xí đến một loại cảnh giới, nhưng người khác lại vẫn có thể nhìn ra nó là gì. Ví dụ như con chim mập mạp trên tấm biển kia.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!