"Đi ra nước ngoài?" Hoàng Thu Thu không rõ.
Cốc Thành Kính 'ừm' một tiếng nói: "Nếu như cháu nguyện ý học lại nền tảng, có lẽ cháu có thể tìm được mục tiêu chân chính của mình."
"Nhưng mà." Hoàng Thu Thu Do dự nói, "Dàn nhạc..."
"Hiện tại Huy Khuê cũng đã chậm rãi tìm được cảm giác, cháu không cần lo lắng những chuyện này." Đối với phản ứng chỉ nghĩ đến dàn nhạc đầu tiên của cô, Cốc Thành Kính bất đắc dĩ lại đau lòng.
"Chuyện trường học cháu không cần lo lắng, chỉ cần cháu muốn đi, nhất định là học viện âm nhạc tốt nhất." Rốt cục lão gia tử cũng lên tiếng, "Người trẻ tuổi chính là phải ra ngoài xông xáo nhiều hơn."
"Tại sao ... Đột nhiên lại bảo cháu đi du học?" Cuối cùng Hoàng Thu Thu vẫn nhịn không được mà hỏi ra.
Ngay từ đầu khi Tạ Dịch Chi hỏi cô không phát hiện có vấn đề, hiện tại lão gia tử cùng nhạc trưởng đều khuyên cô đi học lần nữa, nhất định là có nguyên nhân.
Lão gia tử và Cốc Thành Kính liếc nhau một cái, Cốc Thành Kính cân nhắc giải thích: "Lúc trước nhạc trưởng Tạ tới nói chuyện này với chúng ta, sau khi bàn bạc, chúng ta cảm thấy quả thật đề nghị của cậu ấy rất tốt."
"Nhạc trưởng Tạ?" Hoàng Thu Thu nhíu mày, không hiểu vì sao Tạ Dịch Chi lại tích cực giúp cô như vậy.
"Có lẽ là cậu ấy không thể đứng nhìn việc thiên phú của cháu bị lãng phí." Cốc lão gia tử nhấp một ngụm trà rồi nói, "Lúc trước thiếu chút nữa ta đã dạy nhầm cháu."
"Ông nội Cốc không có." Hoàng Thu Thu nghe vậy lập tức phản bác, "Ngài đã dạy cháu rất nhiều."
"Thu thu, suy nghĩ của cháu mới là quan trọng nhất." Trên mặt Cốc lão gia tử cười tươi như hoa, giọng điệu vẫn chững chạc như trước, "Không muốn đi, vậy cứ ở lại đây, ông nội sẽ dạy cháu. Nếu đi, chắc chắn sẽ không ít vất vả, dù sao cũng là ở nơi đất khách quê người, nhưng nhất định cháu sẽ trưởng thành."
Cuối cùng Hoàng Thu Thu vẫn không đưa ra quyết định, lão gia tử bảo cô trở về suy nghĩ trước, sau này rồi đưa ra quyết định cũng không muộn, tạm thời không vội.......
Còn chưa đưa ra quyết định, Tạ Dịch Chi đã tìm tới cửa trước.
Anh tự mình đến xin lỗi giải thích về quyết định trước đó của mình, nhưng mà anh không hối hận chút nào.
"Anh dùng danh nghĩa của tôi tố cáo … Chú thím?" Hoàng Thu Thu khiếp sợ hỏi.
"Kiện." Tạ Dịch Chi sửa lại từ ngữ của Hoàng Thu Thu, "Mặt khác, ba ngày sau cô cần phải tham dự phiên tòa."
Hoàng Thu Thu trầm mặc một lúc lâu, mặc dù lúc trước giọng điệu nói chuyện của Hoàng Hi Nguyệt không đúng, nhưng cô chưa bao giờ nghĩ tới sẽ phát sinh chuyện như vậy.
"Đừng tức giận." Tạ Dịch Chi quay đầu, khuôn mặt anh tuấn sắc bén tràn đầy vẻ không được tự nhiên, anh cứng rắn nói, "Không xử lý bọn họ, cô vẫn sẽ luôn khó chịu."
"Bắt đầu từ khi nào?" Hoàng Thu Thu ngắt lời Tạ Dịch Chi đang muốn tiếp tục nói.
Tạ Dịch Chi không được tự nhiên đem ánh mắt dừng ở cửa sổ ban công: "Trước khi rời khỏi Ly Thị đã bắt đầu chuẩn bị tài liệu."
"Anh đều biết rồi?" Sắc mặt Hoàng Thu Thu trắng bệch nói.
Mặc dù đêm đó cô nói rất nhiều những lời giấu trong lòng, nhưng vẫn còn nhiều chuyện chỉ tồn tại trong đầu cô.
Tạ Dịch Chi bất đắc dĩ: "Đều đã biết tất cả mọi chuyện."
Hoàng Thu Thu kinh ngạc nhìn Tạ Dịch Chi: "Vì sao anh lại đối xử tốt với tôi?"
Tạ Dịch Chi nhìn thấy đôi mắt ướt át mang theo sương mù của Hoàng Thu Thu, có chút chật vật quay mặt lại: "Tôi nguyện ý giúp, không có vì sao."
Cũng có thể là không muốn nhìn thấy đồ ngốc bị người khác bắt nạt, trong lòng Tạ Dịch Chi thầm nghĩ.
"Ngày đó hầu tòa, anh đi cùng tôi." Hoàng Thu Thu xoay người, cúi đầu nhìn sàn nhà, "Anh nợ tôi."
Giúp đỡ mà còn biến thành nợ nần, trong lòng Tạ Dịch Chi bất đắc dĩ, nhưng miệng lại đáp: "Đến lúc đó tôi sẽ đón cô."
Tạ Dịch Chi nói xong liền rời đi, trước khi đi còn đóng cửa lại.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!