Một câu nói ngắn ngủi của Tạ Dịch Chi lập tức khiến cho Hoàng Thu Thu nghẹn lời, cô không nghĩ tới sẽ nhận được loại câu trả lời này.
"A, vậy, tôi sẽ cẩn thận để không dựa vào." Hoàng Thu Thu sững sờ ở chỗ ngồi suy nghĩ một chút, cảm thấy Tạ Dịch Chi không giống người nói đùa, hẳn là anh đang biểu đạt sự không thích đối với việc cô dựa vào vai mình.
Nghĩ đến đây, Hoàng Thu Thu còn dịch sang bên cửa sổ, cách xa Tạ Dịch Chi một chút.
"..." Động tác rõ ràng như vậy, Tạ Dịch Chi nhìn không ra thì chính là người mù.
Không biết đồ ngốc đang suy nghĩ cái gì, Tạ Dịch Chi hơi nhíu mày, lập tức hiểu được Hoàng Thu Thu hiểu lầm lời anh nói.
Trong trường hợp này, nói nhiều lời là vô ích, sẽ chỉ làm cho hiểu lầm thêm sâu sắc hơn mà thôi.
Tạ Dịch Chi nhướng mày, đột nhiên sống lưng vốn thẳng tắp buông lỏng xuống, cả nửa người trên đều bắt đầu ngã về phía Hoàng Thu Thu: "Tôi có chút mệt mỏi, ngủ trước, đến điểm dừng tiếp theo thì đánh thức tôi."
"..." Trong nháy mắt Tạ Dịch Chi chạm vào người mình, cả người Hoàng Thu Thu đều hiện ra một loại trạng thái sắp xù lông, thân thể cứng ngắc không chịu nổi.
Cô chậm rãi quay đầu, ánh mắt chạm vào khuôn mặt đẹp trai anh tuấn của người đàn ông.
Hoàng Thu Thu giống như bị bỏng, lập tức thu hồi ánh mắt, ngay cả liếc cũng không dám liếc, trái tim trong lồng ng. ực lại bang bang vang lên.
Cô dựa vào người nhạc trưởng Tạ cả đêm mà không bị đẩy ra. Hiện tại bỗng nhiên nhạc trưởng Tạ dựa vào, cô cũng không tiện đẩy anh ra.
Hoàng Thu Thu mở to hai mắt, mím môi không dám cúi đầu nhìn người đàn ông bên cạnh, chỉ muốn chống đỡ đến trạm tiếp theo là tốt rồi.
Nhưng mà cho dù ánh mắt của cô có mở to hơn nữa, theo tốc độ dần dần tăng nhanh, xe buýt hơi lắc lư, cô cũng không chịu nổi, từng đợt buồn ngủ đánh úp lại. Mí mắt trên dưới như nặng ngàn cân, cuối cùng vẫn không ngăn cản được cơn buồn ngủ, nhắm mắt ngủ thiếp đi.
"Thu..." Tất Chu vừa quay đầu lại liền thấy cả người Tạ Dịch Chi đều tựa vào trên người Hoàng Thu Thu, mà dường như Thu Thu cũng đã ngủ thiếp đi, anh ta lập tức im lặng.
"Làm sao vậy?" Trình Huy Khuê thấy Tất Chu quay đầu lại còn chưa nói được một câu đã quay về, không khỏi hỏi, thuận thế muốn nhìn về phía sau.
Tất Chu lập tức ngăn cản Trình Huy Khuê, nhỏ giọng nói: "Đừng nhìn, mọi người đều ngủ thiếp đi rồi, chúng ta đừng ầm ĩ bọn họ."
Lòng hiếu kỳ của Trình Huy Khuê không nặng, nghe vậy thì không quay đầu lại nhìn nữa, cho nên cũng bỏ lỡ việc nhìn thấy một mặt vô lại của nhạc trưởng dàn nhạc Phong Diệp.
Vốn dĩ chẳng qua Tạ Dịch Chi chỉ muốn nhìn bộ dáng đồ ngốc lắp bắp nói không nên lời, kết quả đến cuối cùng lại thật sự ngủ thiếp đi, nhưng mà giờ phút này hai người đã thay đổi tư thế.
Vóc người của Tạ Dịch Chi cao, muốn dựa vào bả vai Hoàng Thu Thu sẽ có chút miễn cưỡng, cũng sẽ không quá thoải mái. Sau khi Hoàng Thu Thu mơ hồ buồn ngủ, cả người không còn cứng ngắc nữa, đầu dần dần dưa vào Tạ Dịch Chi.
Hai người đều dựa vào nhau, gần như tái hiện lại cảnh tượng tối hôm Tất Chu và Trình Huy Khuê đầu dựa đầu. Nhưng rất nhanh Tạ Dịch Chi đã khó chịu nhíu nhíu mày, đưa tay ôm người vào trong ngực mình.
Cứ như vậy, tư thế của hai người lập tức thay đổi, nhưng đồng thời thoải mái không ít.
Hoàng Thu Thu nằm sấp trong ngực Tạ Dịch Chi, trong nháy mắt mặt mày thả lỏng xuống, ngủ say ở trong ngực anh........
Cũng may mọi người trên xe đều đã ngủ, ngã trái ngã phải, bằng không chỉ với tư thế lúc này của hai người, chắc chắn sẽ khiến cho cả đường Hoa Hằng nổ tung.
Đến trạm dừng chân tiếp theo, đã là buổi chiều.
Tạ Dịch Chi cùng Hoàng Thu Thu gần như đồng thời tỉnh lại, hai người bốn mắt nhìn nhau, đều nhất thời kinh ngạc.
Thẳng đến khi phía trước ồn ào ầm ĩ xuống xe ăn trưa, ánh mắt tròn xoe của Hoàng Thu Thu khẽ mở ra, rất nhanh đã rời khỏi ngực Tạ Dịch Chi, trên mặt còn mang theo ửng đỏ vì mới tỉnh ngủ, nửa khuôn mặt nằm sấp trên ngực Tạ Dịch Chi càng thêm hồng nhuận.
Trong nháy mắt đó Tạ Dịch Chi vẫn chưa hoàn toàn tỉnh táo, vốn dĩ anh chỉ muốn trêu chọc Hoàng Thu Thu mà thôi, lại không nghĩ tới mình thật sự ngủ thiếp đi.
Thậm chí sau khi tỉnh lại, cả người còn có chút choáng váng. Anh nhíu mày nhìn khuôn mặt đỏ bừng của Hoàng Thu Thu, một tay nâng nửa khuôn mặt cô hướng về phía mình: "Sao lại nóng như vậy?"
Hoàng Thu Thu bị lòng bàn tay hơi lạnh k. ích thích, thiếu chút nữa đã trực tiếp đứng lên từ chỗ ngồi.
Cô hơi nghiêng mặt né tránh tay Tạ Dịch Chi, giọng nói mềm nhũn mang theo khàn khàn: "Nhạc trưởng Tạ, xuống xe."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!