Chương 39: (Vô Đề)

Ngày hôm sau, Hoàng Thu Thu tìm đến Cốc Thành Kính nói mình nguyện ý học violin, Cốc Thành Kính nhìn chằm chằm cô hồi lâu, mới hỏi: "Xác định chưa? Không hối hận?"

"Vâng ạ, cháu đã nghĩ kỹ." Hoàng Thu Thu gật đầu, ngày hôm qua Tạ Dịch Chi đem tất cả lợi hại nói cho cô nghe một lần. Mặc dù thoạt nhìn bình thường Hoàng Thu Thu phản ứng chậm một chút, nhưng cô không ngu xuẩn.   

"Khẳng định lão gia tử sẽ vui vẻ, đợi lát hai chúng ta cùng nhau trở về." Cốc Thành Kính vui vẻ nói, "Thu Thu, nhất định về sau cháu sẽ không kém Tạ Dịch Chi."

Hoàng Thu Thu cúi đầu túm quần áo của mình không nói gì, cô cảm thấy mình hoàn toàn không thể so sánh với nhạc trưởng Tạ, anh lợi hại như vậy mà.   

Chuyện học violin cứ như vậy được đưa lên lịch trình, hiện tại Hoàng Thu Thu không cần phải tập đánh trống nữa, trống định âm giao cho Trình Huy Khuê.   

Cốc lão nâng tinh thần lên mười phần, mỗi ngày đều ngồi xe của Cốc Thành Kính tới đây, cũng là vì dạy nền tảng violin cho Hoàng Thu Thu.   

Ba mình đột nhiên xuống núi, Cốc Thành Kính đặc biệt dành ra một gian phòng học trống cho hai người bọn họ, mỗi ngày Hoàng Thu Thu đều đi đến phòng học này.   

Dạy một người so với dạy toàn bộ dàn nhạc khẳng định thoải mái hơn không ít, thời gian cũng tốn ít, bình thường chỉ cần buổi sáng Cốc lão gia tử đã có thể dạy xong nhiệm vụ một ngày, hơn nữa Hoàng Thu Thu học rất nhanh.  

"Không phải cháu muốn luyện nhị hồ sao?" Một ngày nọ, Cốc lão gia tử có ý chỉ, "Buổi chiều dứt khoát luyện nhị hồ, dù sao ta cũng không có việc gì."  

Lời này của Cốc lão gia tử cũng không nói sai, người trong nhà đều có công việc của mình, ngay cả bạn già của ông vẫn có chức danh giáo sư trường học. Chỉ có ông là đi dạo trong công viên cả ngày.   

Hoàng Thu Thu do dự một chút, thăm dò hỏi: "Có thể gọi nhạc trưởng Tạ cùng đến không?"   

Quả nhiên Cốc lão gia tử hừ một tiếng: "Không phải cậu ta cũng muốn học nhị hồ sao? Mặc dù lão đầu tử ta không chuyên về nhị hồ, nhưng vẫn có thể dạy được hai đứa."

"Tối nay cháu sẽ về hỏi nhạc trưởng Tạ một chút." Hoàng Thu Thu mím môi cười cười, không biết buổi chiều nhạc trưởng Tạ có thời gian hay không. Thời gian diễn tập của dàn nhạc Tố Trúc và dàn nhạc Phong Diệp có chút khác biệt, hơn nữa Tạ Dịch Chi còn là nhạc trưởng, không dễ điều chỉnh thời gian như vậy.   

"Được rồi." Cốc lão gia tử ra vẻ không thèm để ý phất tay, "Cháu mau luyện xong violin của mình, đừng để cho người ta chê cười."   

......   

Hoàng Thu Thu không dám đi lên căn hộ tìm Tạ Dịch Chi, cách một con phố, nhắn tin hỏi anh có ở đây không. Kết quả tin nhắn mới gửi tới, đột nhiên điện thoại di động bắt đầu rung —— là Tạ Dịch Chi gọi tới.  

Hoàng Thu Thu suy nghĩ một chút, sau đó chậm rãi ấn nút nghe máy: "…. Nhạc trưởng Tạ."

"Tôi đang ở ban công." Tạ Dịch Chi bỏ lại một câu liền cúp máy.   

Hoàng Thu Thu chậm rãi dịch đến ban công nhà mình, quả nhiên nhìn thấy nhạc trưởng Tạ đang đứng ở ban công đối diện.   

Căn hộ bên đường Hoa Hằng làm theo phong cách cổ xưa, tầng lầu không cao, đèn ven đường được làm tinh xảo. Cảnh đêm ở đây khác với phong cách đô thị nhộn nhịp, cũng chính là vẻ đẹp độc đáo của đường Hoa Hằng. Cho nên vào mùa này, nhiều người thích mang theo ghế ngồi đến ban công, mang theo nhạc cụ của mình đứng trên ban công luyện tập.   

Khuôn mặt Tạ Dịch Chi khẽ nâng lên, sau khi nhìn thấy Hoàng Thu Thu, anh cúi đầu đùa nghịch một hồi.   

Chẳng bao lâu điện thoại di động của Hoàng Thu Thu nhận được tin nhắn từ đối diện:[Sao không ngồi ở ban công?]

Tạ Dịch Chi hoàn toàn quên mất chuyện lúc trước mình tìm tới cửa, hung thần ác sát không cho Hoàng Thu Thu kéo nhị hồ ở ban công, dẫn đến việc Hoàng Thu Thu chưa bao giờ ra ban công, chỉ dám mỗi ngày mở cửa sổ, nghe âm thanh bên ngoài.   

Đồ ngốc:[Âm thanh luyện đàn của tôi không dễ nghe, sợ quấy rầy người khác.]

Người đàn ông đối diện nhận được tin nhắn này, cả người cứng đờ, lập tức nhớ lại quá khứ. Kỳ thật khoảng cách thời gian mà lúc trước anh tức giận gõ cửa, mới qua không đến nửa năm, nhưng lại giống như đã qua một thế kỷ.   

Nhạc trưởng Tạ:[Vẫn có thể kéo được violin, nhị hồ nghe nhiều ... Vẫn có thể tạm chấp nhận]

Hoàng Thu Thu nhìn đi nhìn lại tin nhắn này, xác định Tạ Dịch Chi không gửi nhầm, lại nhận được tin nhắn tiếp theo:[Vừa rồi tìm tôi có chuyện gì? ]  

Hoàng Thu Thu đem chuyện Cốc lão gia tử đồng ý dạy hai người nhị hồ nói lại một lần với Tạ Dịch Chi, cuối cùng hỏi thời gian tập luyện của anh, muốn biết anh có rảnh hay không.   

Nhạc trưởng Tạ:[Chiều thứ năm rảnh rỗi, thứ bảy cũng có thời gian. ]

Sau khi xác định thời gian, tâm trạng của Hoàng Thu Thu buông lỏng hơn phân nửa. Có Tạ Dịch Chi cùng nhau học nhị hồ, cô luôn cảm thấy sẽ tốt hơn một chút, hơn nữa hình như ông nội Cốc còn có ý tứ khác.   

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!