Chương 34: (Vô Đề)

Tần Bạc cứng ngắc một hồi lâu mới phản ứng lại, vô cùng ân cần: "Nhất định là cô tới tìm Dịch Chi đúng không, rất nhanh cậu ấy sẽ trở về, nếu không cô vào ngồi một chút?"   

Số nhà không sai, quả thật là nhà của Tạ Dịch Chi, Hoàng Thu Thu trầm mặc nhìn Tần Bạc, luôn cảm thấy anh ta cười quá mức thân thiết. Nhưng nếu không tự mình trả lại violin cho Tạ Dịch Chi, Hoàng Thu Thu không yên tâm, dù sao violin này nhìn cũng rất đắt đỏ.

"Tôi sẽ đợi bên ngoài." Hoàng Thu Thu suy nghĩ một chút, quyết định đứng ở cửa chờ Tạ Dịch Chi trở về.   

"Đừng nha, đến đây rồi thì mau vào ngồi một chút đi." Tần Bạc cười giống như nhân viên đang mời khách, khiến da gà của Hoàng Thu Thu dựng thẳng lên.   

Tần Bạc vừa nhìn thấy hộp đàn liền biết đây là cây violin của bạn tốt, hôm nay anh ta muốn hiểu rõ quan hệ giữa Hoàng Thu Thu và bạn tốt của mình, hai người đều có suy nghĩ riêng, dây dưa không rõ, bất tri bất giác cả người Tần Bạc đều từ bên trong cửa đi ra.   

"Hai người đang làm gì vậy?"   

Hai người nghe tiếng nhìn lại, nửa khuôn mặt của người đàn ông anh tuấn chìm trong bóng tối hành lang, theo anh đi lại, dường như ánh sáng cả hành lang đều hướng về phía anh.   

Trong số những nhạc trưởng ở đường Hoa Hàng, Tạ Dịch Chi là trẻ nhất, sức khỏe của nhạc trưởng hơi lớn tuổi không chịu nổi, rất nhiều chuyện đều rơi vào trên người anh. Tạ Dịch Chi nói mấy câu cùng Tôn Khang Nhi liền bắt đầu thu dọn hiện trường trận đấu, mãi cho đến bây giờ mới trở về, lại nhìn thấy Hoàng Thu Thu và Tần Bạc đang giằng co ở cửa.   

"Dịch, Dịch Chi cậu về rồi!" Tần Bạc chột dạ, lập tức buông tay Hoàng Thu Thu ra.   

Hoàng Thu Thu nhìn thấy Tạ Dịch Chi, không khỏi thở phào nhẹ nhõm. Người đàn ông trẻ tuổi ở cửa này quá mức kỳ quái, nếu Tạ Dịch Chi không đến, có thể cô sẽ trở về căn hộ của mình.   

"Tôi muốn trả lại violin." Hoàng Thu Thu cũng vội vàng nói, thiếu chút nữa đã giơ tay lên.   

Tạ Dịch Chi gật đầu, ánh mắt chuyển về hướng Tần Bạc, lạnh nhạt nói: "Trễ như vậy còn không đi nghỉ ngơi?"   

Tần Bạc cảm nhận được uy hiếp lớn từ trong câu nói đơn giản này, lập tức lui vào bên trong, cười gượng: "Đi ngủ đi ngủ, ha ha ha."   

Ngoài cửa chỉ còn lại hai người Tạ Dịch Chi và Hoàng Thu Thu, Tạ Dịch Chi nhận lấy hộp violin từ trong tay cô: "Biểu hiện hôm nay không tệ."   

Hoàng Thu Thu theo bản năng siết chặt tay: "Cám ơn anh."   

"Không cần." Tạ Dịch Chi nhìn người đối diện hận không thể chui vào khe đất, bỗng nhiên sinh ra ý đùa giỡn, "Tôi nhớ rõ lúc trước lần đầu tiên gặp nhau, cô rất lớn mật, sao bây giờ lại nhát gan như vậy?"   

Hoàng Thu Thu ngạc nhiên ngửa đầu nhìn Tạ Dịch Chi, lắp bắp nói: "Vậy, đó là bởi vì..."   

Trước kia cô không quen biết ai, vài ngày nữa sẽ rời khỏi Định Thành, nào còn quan tâm đến những người khác. Hiện tại không giống, Tạ Dịch Chi dạy cô violin cả tháng, cô đã bí mật coi anh là thầy.

Một người thầy kiên nhẫn với cô, hơn nữa ... Giọng nói cũng đặc biệt dễ nghe.   

"Nghỉ ngơi sớm một chút." Tạ Dịch Chi không trêu chọc cô nữa, nói chậm lại, "Về sau chúng ta có thể tiếp tục cùng nhau luyện tập nhị hồ."

Bị trận đấu này làm chậm trễ, Tạ Dịch Chi còn chưa kịp đi tìm hiểu chuyện của Cốc lão gia tử, hơn nữa hiện tại anh cũng sinh ra một chút hứng thú đối với nhị hồ, hoặc là nói hứng thú đối với chuyện Hoàng Thu Thu cố gắng hết sức nhưng vẫn không học được nhị hồ.   

Hai ba ngày sau trận đấu, người ở những nơi khác rút đi như thủy triều, đường Hoa Hằng lại khôi phục yên tĩnh như xưa.   

Năm vị giám khảo không trực tiếp rời đi, bọn họ đến Trung Quốc không có khả năng chỉ vì làm giám khảo, có người muốn đi du ngoạn xung quanh, có người đi các học viện âm nhạc lớn của Trung Quốc để nghiên cứu, Sters và Parse ở lại đường Hoa Hằng.   

"Tôi muốn ở lại đường Hoa Hằng để khảo sát dàn nhạc Trung Quốc mấy người." Parse đường hoàng nghiêm trang nói với những người khác.   

"Nếu như tôi nhớ không lầm, năm ngoái ngài đã tới nơi này khảo sát qua." Giám khảo Trung Quốc còn canh cánh trong lòng đối với vòng ba của Parse, vô tình vạch trần tâm tư nhỏ bé của Parse.   

Parse hoàn toàn không có xấu hổ khi bị vạch trần, đắc ý nói: "Tôi chỉ là nói đùa mà thôi, người Trung Quốc mấy người thật sự là không biết nói đùa. Đã lâu lắm rồi tôi không nhận học trò, hắc hắc, tên là Thu Thu, tôi quyết định nhận cô bé làm học trò của tôi!"   

Giám khảo Trung Quốc bĩu môi: "Cô ấy cũng là người Trung Quốc."   

Cái đầu màu vàng của Parse nhoáng lên một cái: "Cô bé không giống với những người Trung Quốc thối như mấy người."  

Muốn làm trò trước mặt mấy vị giám khảo này, chắc chắn Parse không làm được, kết quả lập tức đi đến dàn nhạc Tố Trúc để tìm người.   

Bởi vì ngoài ý muốn đoạt được giải thưởng trong trận đấu này, không ít người ở đường Hoa Hằng đều muốn tới đây làm quen với Hoàng Thu Thu, cũng không thể gọi là nịnh bợ, chỉ là muốn làm quen một chút. Dù sao tất cả mọi người đều là người ở cùng một con đường, hiện tại không đến làm quen, chờ sau này nổi danh sẽ không có cơ hội.   

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!