"Tại sao kem này lại đắt như vậy?" Tất Chu nhìn mấy quả cầu kem trong bát từ trên xuống dưới một lần, im lặng nói.
Mặc dù không thiếu tiền, nhưng vẫn tỏ ra khinh thường đối với những cửa tiệm lừa đảo như vậy.
Lộ tỷ lườm Tất Chu một cái: "Cậu thì biết cái gì, người ta ăn chủ yếu là vì cách bố trí, phong cách của cửa tiệm, hiểu không?"
Trình Huy Khuê ở bên cạnh cũng lắc đầu: "Trong đây chỉ có mấy cuốn sách dùng để trang trí mà cũng được gọi là phong cách?"
"..." Đối với hai người đàn ông khó hiểu phong tình này, Lộ tỷ không nói gì, ánh mắt dời về phía Hoàng Thu Thu, "Lần sau chúng ta cùng nhau đi ra ngoài, không nên mang theo bọn họ."
Tiệm kem này là cửa hàng mới mở ở đường Hoa Hằng, lại nhanh chóng trở thành thánh địa chụp ảnh, phàm là con gái đều sẽ không có chuyện không muốn tới đây, cũng là do bây giờ rảnh rỗi nên Lộ tỷ mới lại đây.
Không riêng gì Lộ tỷ, khoảng thời gian trước, người trong đường Hoa Hằng đều khẩn trương muốn chết, không có ai có tâm tư đến nơi này, vẫn là do thí sinh từ nơi khác phát hiện ra cửa tiệm này.
Bây giờ vừa qua vòng thi đấu tự do, thí sinh có thể vào vòng trong đã có thể hiểu một chút tính cách của ban giám khảo, không còn lo sợ bất an như một tháng trước, những cửa hàng xung quanh cũng có nhiều người hơn.
"Thu Thu." Hoàng Hi Nguyệt cùng người của dàn nhạc Phong Diệp cùng nhau cầm một phần kem tìm chỗ ngồi, cô ta liếc mắt một cái liền thấy được Hoàng Thu Thu, lúc này trên mặt treo một nụ cười, "Chị cũng tới ăn kem sao?"
Hiếm khi Hoàng Thu Thu không lập tức trả lời, chỉ đem ánh mắt rơi vào quả cầu kem trước mặt mình.
Hoàng Hi Nguyệt thấy cô như vậy, chẳng những không tức giận, ngược lại còn nhướng mày dịu dàng nói: "Thu Thu, chị đừng khổ sở."
Ba người ngồi đây chỉ có Tất Chu là đã gặp Hoàng Hi Nguyệt, Trình Huy Khuê cùng Lộ tỷ đều mang theo vẻ mặt nghi hoặc nhìn cô ta, Tất Chu nhíu mày, hiển nhiên không vừa mắt Hoàng Hi Nguyệt.
Từ sau khi Hoàng Hi Nguyệt ở khu chờ nghe thấy Parse mắng Hoàng Thu Thu, mà chính cô ta lại thông qua vòng thi đấu tự do, hiện tại đối diện với Hoàng Thu Thu, trong lòng Hoàng Hi Nguyệt luôn có một cỗ thương hại.
"Thu Thu, có câu nói dưa hái xanh không ngọt, mặc dù thiên phú âm nhạc của chị không tốt, nhưng vẫn có thể gõ trống định âm, nuôi sống chính mình." Vẻ mặt Hoàng Hi Nguyệt bi thương, "Cần gì phải tự đi rước nhục đây? Còn nhất quyết phải tham gia cuộc thi violin."
Trong lòng Hoàng Hi Nguyệt đắc ý, nhìn chằm chằm Hoàng Thu Thu trên ghế, ý đồ nhìn thấy xấu hổ hoặc khó chịu trên mặt cô, nhưng không nhận ra giờ phút này cho dù là người của dàn nhạc Tố Trúc hay là người của dàn nhạc Phong Diệp, cũng đều dùng một loại ánh mắt kỳ lạ nhìn cô ta.
Hôm nay là ngày đầu tiên sau trận đấu, người của dàn nhạc Phong Diệp còn chưa kịp hỏi Hoàng Hi Nguyệt chuyện chị họ của cô ta tham gia thi đấu violin.
Ngày hôm qua Hoàng Hi Nguyệt thi đấu sau Hoàng Thu Thu, nhưng hai người đều cầm ba pass mà cùng vào vòng trong.
"Vị này ... Em họ phải không?" Tất Chu mạnh mẽ dùng thìa chọc thủng một quả cầu kem, nhìn thế nào cũng cảm thấy động tác kia quá làm cho người ta khiếp sợ, "Mặc dù thiên phú của Thu Thu nhà chúng tôi không tốt lắm, nhưng cũng là người đã vượt qua vòng tự do, cô có thể thu một chút biểu tình trên mặt. "
"Cái gì?" Hoàng Hi Nguyệt ngây dại, bởi vì biểu tình trên mặt không kịp biến ảo mà có vẻ có dữ tợn vặn vẹo.
"Chị đã qua vòng thi đấu tự do." Ánh mắt Hoàng Thu Thu từ kem trên bàn dời đi, nhìn về phía Hoàng Hi Nguyệt, "Hi Nguyệt, cứ như vậy đi."
Cô luôn coi Hoàng Hi Nguyệt là cô bé trước kia sẽ nửa đêm lôi kéo cô đi lấy đồ ăn lấp vào bụng, lại không biết cũng không muốn tin tưởng cô bé này sẽ thay đổi, sẽ trở nên chán ghét cô, không muốn nhìn thấy cô được sống tốt.
Hoàng Hi Nguyệt nhịn không được lui ra phía sau vài bước, không chỉ bởi vì Hoàng Thu Thu vượt qua vòng thi đấu tự do, mà còn bởi vì ánh mắt đột nhiên lạnh lùng của cô.
"Hi Nguyệt, chúng ta đi thôi." Người của dàn nhạc Phong Diệp bên cạnh nhận được tầm mắt chết chóc của Tất Chu, xấu hổ kéo cánh tay Hoàng Hi Nguyệt muốn đi.
Theo bước chân đi đến chỗ ngồi bên kia của đồng đội, Hoàng Hi Nguyệt theo bản năng quay đầu lại nhìn thoáng qua, Hoàng Thu Thu vẫn giống như trước kia, tư thế ngồi của học sinh tiểu học, sống lưng luôn thẳng tắp........
Vừa giống lại không giống, thoạt nhìn dường như có thêm tự tin không dễ phát hiện, trong tư thái thẳng tắp mang theo một tia thoải mái. Đây là thứ mà Hoàng Hi Nguyệt chưa từng thấy qua.
Từ khi bác qua đời, Hoàng Thu Thu đến nhà mình. Cô vẫn luôn là bộ dáng này, ngoan ngoãn nghe lời, đối xử với tất cả mọi người đều nhiệt tình, giống như không phát hiện được ác ý của người khác. Khoảng thời gian đầu, Hoàng Hi Nguyệt thường xuyên nghe lén cha mẹ thảo luận về Hoàng Thu Thu, nói có thể đầu óc của cô có chút vấn đề, lại nói vấn đề tâm lý không phải là bệnh, không cần phải chuyện bé xé ra to.
Ban đầu Hoàng Hi Nguyệt đồng tình với Hoàng Thu Thu, một người bạn cùng trang lứa mất đi cha mẹ của mình trong một tai nạn xe hơi, chỉ nghĩ đến đã cảm thấy đáng thương. Cô ta thấy Hoàng Thu Thu ăn không đủ no, buổi tối sẽ dẫn cô đến tủ lạnh lấy đồ ăn, đến ngày hôm sau mẹ hỏi liền nói là do mình ăn.
Hoàng Hi Nguyệt đã sắp quên khoảng thời gian đó, ban đầu cô ta cực kỳ ghen tị với vị chị họ này.
Ghen tị với bác giàu có hơn ba mình, chị họ có tất cả những gì mà cô ta mơ ước: búp bê, váy nhỏ xinh đẹp, giường công chúa màu hồng. Còn ghen tị với Hoàng Thu Thu có một người mẹ dịu dàng, sẽ ôm cô nhẹ giọng dạy dỗ tất cả.
Mà mẹ của mình lại luôn hung thần ác sát, chống eo mắng người, một chút không như ý thì sẽ xả giận lên người cô ta.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!