Chương 25: (Vô Đề)

"Tôi cảm thấy chưa chắc đã có thể vào vòng trong." Hoàng Thu Thu nhỏ giọng nói.   

Năm giám khảo Trung Quốc là nghiêm khắc nhất, không cho phép một chút sai lầm, phấn đấu để chọn ra những người tốt nhất từ tất cả các khía cạnh. Giám khảo Ba Lan còn nghiêm khắc hơn, không chỉ không cho pass, mà còn thường xuyên chế giễu các thí sinh lên sân khấu.

Về phần Sters, số lượng pass được đưa ra cũng dần trở nên ít đi.   

Đối với sự không tự tin của Hoàng Thu Thu, Tạ Dịch Chi không có quá nhiều kinh ngạc. Thực lực thí sinh tới đủ tốt, trên cơ bản tất cả lực lượng trung kiên trẻ tuổi của Trung Quốc đều tới dự thi. Chỉ trong ngày đầu tiên, dưới trạng thái áp lực cao của ban giám khảo, vẫn có không ít thí sinh vượt qua.   

Tạ Dịch Chi nhàn nhạt ném một câu, "Tôi nghĩ cô có thể được vào vòng trong."

Hoàng Thu Thu luyện tập suốt một tháng, hơn nữa không biết mấy năm nay cô đã nghe danh gia Hoàng Hi Nguyệt biểu diễn bao nhiêu lần.   

"Ba ngày sau tôi tham gia thi đấu, hẳn là người trong đoàn đều ở đây." Hoàng Thu Thu ngửa đầu nhìn người đàn ông lạnh lùng trước mặt, "Nếu tôi thông qua, anh có muốn tới đây tụ tập ăn tối không?"

"Không cần." Tạ Dịch Chi nhíu mày nói, "Nếu Cốc nhạc trưởng hỏi cô, đừng nói là tôi dạy, nói là cô tự mình học."

Không biết vì nguyên nhân gì, người Cốc gia không quá coi trọng Tạ Dịch Chi. Nếu bị Cốc lão gia tử biết mình âm thầm dạy Hoàng Thu Thu violin, phỏng chừng đến lúc đó chuyện anh muốn thỉnh giáo lão gia tử càng khó hơn.   

"Cô có nói với bọn họ là sẽ thi đấu không?" Tạ Dịch Chi hoài nghi nhìn cả người Hoàng Thu Thu đều không ngừng bốc lên vẻ ngốc nghếch hỏi.   

Quả nhiên Hoàng Thu Thu mở to đôi mắt giống như nho đen, phản ứng nửa ngày mới nói: "…. Tôi quên mất."

Mấy ngày nay tất cả mọi người đều bận rộn, hôm nay Cốc Thành Kính cũng chỉ vội vàng tới an ủi mọi người vài câu rồi liền rời đi, căn bản Hoàng Thu Thu không tới trước mặt ông. Về phần đám người Tất Chu, Hoàng Thu Thu không có cơ hội nhớ tới chuyện nói cô muốn thi đấu.   

Tất Chu và Trình Huy Khuê sợ kí. ch th. ích đến Hoàng Thu Thu, vừa ghép lại với nhau liền cố ý vô tình chuyển đề tài. Đến hiện trường, Hoàng Thu Thu nghe những người khác diễn tấu, tâm tư cũng bay xa, càng không nhớ ra chuyện này.   

"Nếu chưa nói thì thôi, chờ thi đấu bọn họ sẽ tự biết." Tạ Dịch Chi xoa xoa mi tâm, hiển nhiên một ngày này trôi qua không được thoải mái lắm, "Không cần nói với nhạc trưởng của cô, nghỉ ngơi sớm một chút."

Không nói cũng là chuyện tốt, với tính tình của Cốc Thành Kính, nhất định phải náo loạn đến mức cả Cốc gia đều hoảng hốt. Đến lúc đó một đám người vây quanh Hoàng Thu Thu dạy cái này dạy cái kia, cô sẽ không biết nên nghe ai. Mỗi nghệ sĩ violin đều có phong cách riêng của mình, đương nhiên cách chỉ dạy cũng khác nhau.   

Tạ Dịch Chi cho rằng không có ai thích hợp dạy Hoàng Thu Thu hơn anh, bọn họ đều là những người có thiên phú, không giống với người học theo quy củ, hơn nữa Hoàng Thu Thu phải luyện tập một số bản nhạc có độ khó tương đối cao trong vòng một tháng.   

Một khi vượt qua vòng thi tự do, những bản nhạc phía sau đều được thống nhất, như vậy rất thuận tiện cho ban giám khảo nhìn ra năng lực lĩnh ngộ và kỹ xảo biểu diễn của thí sinh từ cùng một bản nhạc.

Trong khoảng thời gian này Tạ Dịch Chi chọn một ít bản nhạc mà anh cảm thấy không tồi, để cho Hoàng Thu Thu không ngừng luyện tập. Anh không phải là giám khảo, hơn nữa tên của ban giám khảo đã sớm được công bố, mọi người cũng có thể căn cứ vào cá tính phong cách của giám khảo để suy đoán, cho nên cũng không tính là Hoàng Thu Thu đi cửa sau.   

Ngày thứ ba, phần lớn các loại nhạc cụ khác đã kết thúc thi đấu, chỉ có các thí sinh trong khu vực violin vẫn xếp hàng dài chờ đợi.  

"Không phải chứ, không biết nhóm violin của chúng ta sẽ bị loại biết bao nhiêu người ở vòng này?" Bên cạnh Hoàng Thu Thu là một người xuất thân từ một dàn nhạc, vẻ mặt nóng nảy nhìn trên sân khấu.   

Trên thực tế không chỉ có một mình anh ta, rất nhiều người trong dàn nhạc đường Hoa Hằng đều là loại tâm tình này.   

Quá nhiều cao thủ!  

Nhiều thí sinh đến từ trong và ngoài nước như vậy, quả thật chỉ cần xách ra một người là có thể càn quét một mảng lớn.

Có mấy nhạc công violin nhiều năm ngồi trên băng ghế dự bị trong dàn nhạc, thừa dịp lần thi đấu tự do này mà phát huy trình độ vô cùng nhuần nhuyễn của mình.

"Hình như ngày mai dàn nhạc của chúng ta còn có một trận đấu." Lộ tỷ đứng bên cạnh Tất Chu cười nói, "Hẳn là buổi sáng có thể chấm dứt. " Hoàng Thu Thu đứng ở phía sau thêm một câu: "Lộ tỷ, buổi chiều em sẽ thi đấu."   

Đoàn người của dàn nhạc Tố Trúc nhìn qua, Trình Huy Khuê dẫn đầu mở miệng: "Thu Thu, em báo sai thì có thể không cần tham gia."   

"Em muốn đi." Hoàng Thu Thu lắc đầu.   

"Loại thi đấu này, cho dù không tham gia thì cũng không có ảnh hưởng, lần sau em vẫn có thể tham gia." Tất Chu cho rằng Hoàng Thu Thu sợ bỏ cuộc thì sẽ có ảnh hưởng gì không tốt.   

Hoàng Thu Thu vẫn kiên trì: "Em phải tham gia."  

Mọi người trong dàn nhạc Tố Trúc đều rất thích Hoàng Thu Thu, thấy cô kiên trì thì đều dỗ dành nói rõ buổi chiều hôm đó sẽ đến xem, không ai hỏi Hoàng Thu Thu có thể chơi violin hay không.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!