"Nghe thấy không?" Đột nhiên Tạ Dịch Chi cầm sách gõ lên bàn trà, chọc cho Hoàng Thu Thu hoảng sợ.
Hôm nay Tạ Dịch Chi được nghỉ ngơi, anh nói ban ngày phải tới giảng bài cho Hoàng Thu Thu, kết quả Hoàng Thu Thu không chăm chú nghe được bao lâu liền bắt đầu thất thần, nhìn bộ dáng của cô, giống như chỉ hận không thể đưa lỗ tai ra ban công.
Hoàng Thu Thu chột dạ níu kéo thảm phủ ghế sô pha, nhỏ giọng nói: "Thực xin lỗi."
Từ nhỏ cô đã có tật xấu này, chỉ cần bên ngoài phát ra một chút âm thanh đều có thể phân tán lực chú ý của cô, cái này cũng dẫn đến thành tích đi học trước kia của Hoàng Thu Thu vẫn luôn bình thường, mặc dù trí nhớ của cô đặc biệt mạnh.
Nhưng mặc dù bây giờ bên ngoài không có một chút âm thanh, nhưng Hoàng Thu Thu nghe giọng nói trầm thấp mang theo từ tính Tạ Dịch Chi cũng sẽ thất thần, nhưng Tạ Dịch Chi không biết tật xấu này của cô, chỉ cho rằng cô thích tiếng nhạc bên ngoài.
"Tôi chỉ nói một lần, không có nhiều thời gian như vậy." Tạ Dịch Chi cau mày đứng dậy đóng hết cửa sổ trong phòng lại rồi mới trở về, một lần nữa ngồi xuống nói cho Hoàng Thu Thu về âm nhạc cùng lịch sử của violin.
Tạ Dịch Chi quá mức quen thuộc đối với mấy thứ này, thậm chí có thể không cần đọc sách đã có thể lưu loát kể lại, đáng tiếc rõ ràng chỉ chốc lát sau Hoàng Thu Thu lại bắt đầu thất thần, lúc này vẫn nhìn chằm chằm mặt anh.
"Hoàn hồn." Tạ Dịch Chi đè nén tức giận, khuôn mặt tuấn mỹ đều là băng sương. Tính tình anh không tốt, nhưng không hiểu sao lại có thể nhịn được Hoàng Thu Thu.
Hoàng Thu Thu cúi đầu nhận sai, cô không khống chế được bản thân, hơn nữa còn là khi nghe thấy giọng của Tạ Dịch Chi.
"Anh đừng nói nữa được không?" Hoàng Thu Thu ngẩng đầu nhìn Tạ Dịch Chi, "Tôi tự mình xem, chỗ nào không biết thì hỏi anh."
Nếu còn nghe giọng nói của Tạ Dịch Chi, có lẽ cô vĩnh viễn cũng không học được kiến thức trong sách, hơn nữa khi Tạ Dịch Chi nói về sách vở, giọng nói còn không giống với bình thường.
Tóm lại là giọng nói của anh quá dễ nghe.
"Được, cô tự xem." Tạ Dịch Chi đem sách ném cho Hoàng Thu Thu, "Không hiểu thì hỏi tôi."
Tạ Dịch Chi không rời đi, trực tiếp ngồi tại chỗ nhìn điện thoại di động của mình.
Lần này âm thanh gì cũng không còn, bên cạnh còn có một sát thần, Hoàng Thu Thu cúi đầu nhìn rất nhanh.
Thời gian nửa ngày trôi qua, Hoàng Thu Thu đã hoàn thành nhiệm vụ, trí nhớ của cô rất tốt, đọc sách cũng nhanh, hơn nữa nếu gặp phải chỗ không hiểu, lập tức có người bên cạnh trả lời.
"Tiếp tục xem đi, hôm nay chúng ta phải xem xong phía sau." Tạ Dịch Chi cầm sách lên, dùng bút vẽ xong trọng điểm và phạm vi rồi ném cho Hoàng Thu Thu........
Đã đến giờ ăn trưa, Hoàng Thu Thu vẫn chưa thể hoàn thành nhiệm vụ. Tạ Dịch Chi rút sách trong tay cô, muốn dẫn cô ra ngoài ăn cơm.
Lần trước mang theo Hoàng Thu Thu quanh quẩn suốt thành phố mới tìm được một cửa tiệm nhỏ, lần này Tạ Dịch Chi đặc biệt lái xe đến một nhà hàng mà mình thích.
Nếu là người bình thường, hẳn là lúc này sẽ ngượng ngùng, Tạ Dịch Chi vô duyên vô cớ dạy cô violin, còn giảng bài cho cô, hiện tại còn muốn mời cô đi ăn cơm. Người bình thường lui tới đều không phải như thế này, như thế nào cũng phải sinh ra một tia cảnh giác, hoặc là nói không thích hợp.
Nhưng Hoàng Thu Thu lớn như vậy, không ai dạy cô nhân tình thế thái. Ba mẹ mất sớm chỉ dạy cô cái gì là người nhà, cái gì là tình yêu, chưa kịp dạy cô cách đối mặt với muôn hình muôn vẻ trên thế gian này.
Nguyên tắc lui tới với người ngoài là do Hoàng Thu Thu yên lặng học hỏi từ những người khác, không làm chuyện xấu, không có tâm tư xấu. Biết hay không biết, chỉ cần mỉm cười là được.
Cũng may Tạ Dịch Chi không quan tâm những thứ này, anh dạy Hoàng Thu Thu violin là do nhất thời xúc động, bản thân lại là người rất nặng lời hứa, nói được làm được. Nếu đã đáp ứng muốn dạy Hoàng Thu Thu, vậy sẽ toàn tâm toàn ý dạy. Về phần chuyện mời ăn cơm, Tạ Dịch Chi không để ở trong lòng, theo anh thấy đây là chuyện hết sức bình thường.
Tạ Dịch Chi đi tới đây sẽ có phòng riêng, cho nên anh mang theo Hoàng Thu Thu đi thẳng lên lầu, lại ngoài ý muốn đụng phải Tần Bạc cùng bạn của anh ta ở hành lang.
Tần Bạc và Tạ Dịch Chi trở thành bạn tốt, không phải là không có nguyên nhân. Mặc dù tính cách của hai người không giống nhau, nhưng những quan điểm, khẩu vị khác đều không sai biệt lắm, ngay cả nhà hàng cũng cùng thích một nhà hàng ở Định Thành. Hôm nay thật sự là trùng hợp, Tần Bạc bị bạn tốt lạnh nhạt một thời gian, vừa vặn người bạn ở nước ngoài lại tới tìm đi chơi, dứt khoát dẫn người bạn kia tới đây ăn cơm.
Nào ngờ vừa vặn đụng phải.
"Dịch Chi cậu..." Tần Bạc trợn to hai mắt nhìn Hoàng Thu Thu phía sau anh, nói không nên lời.
"Ăn cơm." Tạ Dịch Chi gật đầu với Tần Bạc và người phía sau, cất chân dài tiếp tục đi về phía trước.
Vẻ mặt Tần Bạc như thấy quỷ, trơ mắt nhìn Hoàng Thu Thu đi theo Tạ Dịch Chi vào phòng riêng.
"Tần, đó là Tạ sao?" Bạn bè nước ngoài cũng ở trong giới, đương nhiên cũng biết Tạ Dịch Chi.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!