Chương 22: (Vô Đề)

Hoàng Thu Thu được Cốc Thành Kính an ủi một trận, cuối cùng hồ đồ trở về phòng tập luyện.   

"Xảy ra chuyện gì vậy?" Trình Huy Khuê thấy Hoàng Thu Thu tiến vào, vội vàng hỏi.  

"Nhạc trưởng nói em điền sai vào mẫu đơn, không thể tham gia cuộc thi." "Hoàng Thu Thu kéo góc áo, cho rằng điền sai mẫu đơn thì không thể tham gia thi đấu được nữa.   

Trong nháy mắt mọi người trong phòng tập luyện đều trầm mặc xuống, sắc mặt Trình Huy Khuê khó coi: "Ban tổ chức bên kia quản cái này đặc biệt nghiêm ngặt, xảy ra sai lầm thì không thể sửa được."  

Không cần phải luyện tập trống định âm nữa, Hoàng Thu Thu thấy Trình Huy Khuê không còn tâm tư, chỉ thỉnh thoảng dùng ánh mắt lo lắng nhìn mình, dứt khoát trở về căn hộ.   

Tất cả mọi người đều đang luyện tập, một mình Hoàng Thu Thu lẻ loi trong căn hộ, trong lúc nhất thời mất đi mục tiêu, cũng không biết nên làm cái gì cho phải.   

Tờ đơn của Hoàng Thu Thu không thể sửa được, nhưng Cốc Thành Kính là nhạc trưởng, vẫn cần phải đi bố trí hội trường thi đấu. Vừa rồi ông nói rất nhiều, nhưng chỉ nói với Hoàng Thu Thu rằng tờ đơn của cô xảy ra vấn đề, điền nhầm vào chỗ thi đấu violin, nhưng lại không nói cô biết vẫn có thể tham gia cuộc thi violin.

Bởi vì đương nhiên Cốc Thành Kính cho rằng Hoàng Thu Thu không biết chơi violin, cho nên dứt khoát nói cô không thể tham gia thi đấu.   

Hoàng Thu Thu hoàn toàn không biết gì về trận đấu, cũng không nghĩ nhiều, ở trong căn hộ nâng niu nhị hồ của mình.   

Thẳng đến buổi tối Tạ Dịch Chi gõ cửa căn hộ của Hoàng Thu Thu.   

"Có thể đi vào không?" Tạ Dịch Chi khách khí đứng ở cửa, trong tay còn mang theo một cái hộp, xem ra giống như violin.   

Hoàng Thu Thu lui ra phía sau vài bước, để Tạ Dịch Chi tiến vào.   

Bên trong căn hộ biến hóa rất lớn, lần trước vào bên trong, trong phòng không giống bộ dáng có người ở, so với căn hộ của anh còn lạnh hơn. Hiện giờ trên ghế sô pha có không ít gối ôm mềm mại, ngay cả trên ghế mây cũng có một tấm đệm dệt kim.   

Quả nhiên người Cốc gia rất thích cô, Tạ Dịch Chi nhướng mày nói.   

"Lúc trước cô nói biết chơi violin, kéo cho tôi nghe một chút." Tạ Dịch Chi không nói nhảm, đi vào trực tiếp mở hộp đàn ra, đẩy violin đến trước mặt Hoàng Thu Thu, hất cằm một cái, ý bảo cô cầm lấy.  

Hoàng Thu Thu cẩn thận cầm lên, cô không hiểu rõ lắm giá cả nhạc cụ, đặc biệt là nhạc cụ mà mình không chuyên.

Thời điểm học đại học, Hoàng Thu Thu có học thổi sáo, nhưng bởi vì khi lên lớp thường xuyên thất thần, mặc dù học tốt, nhưng lão sư không hiểu rõ cô, đương nhiên khi tốt nghiệp cũng không đề cử cô, sau đó Hoàng Thu Thu liền được Hoàng Hi Nguyệt dẫn đến dàn nhạc trước đó.   

Rõ ràng cây violin mà Tạ Dịch Chi cầm tới đắt hơn so với những cây violin mà Hoàng Thu Thu từng gặp qua, thậm chí là violin ở dàn nhạc Tố Trúc.   

"Kéo đi." Tạ Dịch Chi lạnh nhạt nói.   

"Đã rất lâu tôi không chơi violin." Hoàng Thu Thu cầm violin lên, rõ ràng cảm thấy xa lạ. Bản thân cô chỉ học qua một thời gian khi còn bé, sau đó toàn bộ hiểu biết đều đến từ bài tập hàng ngày của Hoàng Hi Nguyệt, bao gồm cả một số đĩa nhạc mà cô nghe.   

Tạ Dịch Chi không thèm để ý cái này: "Có thể tùy tiện kéo một khúc."   

Cả ngày hôm nay khi ở trong một đám nhạc trưởng, Cốc Thành Kính không nói gì, sắc mặt khó coi đến cực điểm. Hoàng Thu Thu là thành viên của dàn nhạc, hiện tại cả gia đình Cốc gia đều coi cô như con cháu nhà mình. Thật vất vả mới có một hoạt động thi đấu lớn, con cháu nhà mình bỏ lỡ, làm sao tâm tình có thể tốt được?   

Nhìn bộ dáng của Cốc Thành Kính, Tạ Dịch Chi thử thăm dò vài câu, hiển nhiên ông còn không biết chuyện Hoàng Thu Thu biết chơi violin.   

Tạ Dịch Chi không nói chuyện này với Cốc Thành Kính, dù sao anh cũng chưa từng nghe Hoàng Thu Thu chơi violin. Cho nên buổi tối sau khi tan làm, Tạ Dịch Chi không lái xe về nội thành, mà trực tiếp về căn hộ mang violin của mình tới, muốn nghe Hoàng Thu Thu kéo.   

Hoàng Thu Thu chọn một khúc violin mình thích, dù sao đã lâu không kéo qua, trong lúc nhất thời ngay cả vị trí đặt ngón tay cũng có vấn đề.   

Cô theo bản năng luống cuống nhìn về phía Tạ Dịch Chi ngồi bên sô pha, thấy anh không có bất kỳ phản ứng gì, chỉ dùng một đôi mắt đen như mực nhìn mình. Tâm tình của Hoàng Thu Thu dần dần trầm ổn lại, chậm rãi lại xa lạ kéo toàn bộ bài hát.  

Kéo xong, Tạ Dịch Chi trầm mặc thật lâu mở miệng hỏi: "Cô …. Đã bao lâu rồi không luyện qua?"

"Khoảng mười mấy năm." Hoàng Thu Thu do dự một chút, sau này cô ấy rất ít khi chạm vào violin, thời điểm động tâm chỉ kéo violin ở trong đầu.   

Khó trách cả căn hộ chỉ có một cây nhị hồ rách nát, Tạ Dịch Chi giơ tay xoa xoa mi tâm. Mười mấy năm, rõ ràng khi đó Hoàng Thu Thu vẫn còn là một đứa trẻ.   

Ở Định Thành, ba mẹ luôn cho con cái tiếp xúc với tất cả các loại nhạc cụ, cho đến khi con mình có một nhạc cụ nổi bật hoặc yêu thích, mới chọn ra để phát triển trọng tâm.   

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!