Mối quan hệ giữa Hoàng Thu Thu và Tạ Dịch Chi có chút thân thiết, chuyện này là do vài ngày sau khi buổi diễn tấu kết thúc, Hoàng Hi Nguyệt vô tình nghe được từ thành viên của dàn nhạc Phong Diệp.
Ngày đó, Hoàng Hi Nguyệt như thường lệ đến phòng tập luyện sớm, bên trong không có nhiều người, mọi người vừa quay trở lại sau vài ngày nghỉ ngơi, ít nhiều có chút thả lỏng, liền tụ tập cùng một chỗ nói chuyện, tán gẫu.
Nữ sinh tụ tập cùng một chỗ đơn giản là tán gẫu ăn mặc, bát quái của minh tinh gì đó. Tán gẫu một chút liền kéo chủ đề lên người nhạc trưởng của bọn họ.
"Hình như hôm qua nhạc trưởng bay đến nước L xem Sters diễn tấu." Nhạc công trưởng violin nhìn thấy một tin tức.
Sters là nghệ sĩ violin hàng đầu thế giới hiện nay, từng gia nhập Dàn nhạc Giao hưởng Berliner Philharmonike, hiện tại đang lưu diễn một mình trên thế giới. Tin tức ông ấy đi đến nước láng giềng vừa được tung ra, rất nhiều nhạc công violin đều muốn đi xem.
"Mấy người nói xem vì sao nhạc trưởng của chúng ta lại muốn làm nhạc trưởng, tôi cảm thấy violin của anh ấy vẫn còn có thể phát triển." Một nhạc công violin đem nghi hoặc trong lòng mình hỏi ra.
"Không phải nói nhạc trưởng chán ghét violin, cảm thấy không có ý nghĩa sao. Hơn nữa cậu nghĩ nhiều như vậy làm gì, nếu nhạc trưởng không đến, nào có chúng ta hôm nay."
"Nhưng ... Nếu thật sự chán ghét, vì sao còn muốn nghe Sters diễn tấu?" Quả thật là nhạc công kia không hiểu chuyện này nên mới hỏi vấn đề phía trước.
"Tâm của nhạc trưởng như kim dưới đáy biển!" Trưởng nhạc công violin cảm thán, bỗng nhiên nói, "À, mọi người nói lần trước nhạc trưởng và người của dàn nhạc bên cạnh rất thân thiết là xảy ra chuyện gì vậy?"
Gần như người tụ tập trong phòng tập luyện đều nhìn thấy Hoàng Thu Thu tiến vào, chỉ có Hoàng Hi Nguyệt và trưởng nhạc công violin đi thay quần áo là không biết chuyện này.
Mọi người nhìn thoáng qua Hoàng Hi Nguyệt, thấy cô ta cũng tò mò nhìn qua, trong đó có một người nói: "Nhạc trưởng mang theo chị gái của Hi Nguyệt tới đây."
Mọi người ở trong dàn nhạc nhiều năm, luôn có người thân và bạn bè đến thăm. Bình thường Tạ Dịch Chi sẽ đem người trong dàn nhạc của mình gọi ra.
Nhưng ngày đó anh không chỉ dẫn người vào, còn tới gần Hoàng Thu Thu nói cái gì đó, tóm lại cảm giác tương đối không giống nhau.
Nghe bọn họ miêu tả xong, cả người Hoàng Hi Nguyệt cứng đờ, cô ta không nghĩ tới Hoàng Thu Thu ở một dàn nhạc khác, vậy mà còn có thể quen biết Tạ Dịch Chi, hơn nữa hình như còn rất quen thuộc.
"Hẳn là nhạc trưởng thấy chị ấy không tìm thấy tôi nên nói cái gì đó." Hoàng Hi Nguyệt cười cười, cúi đầu che dấu sắc mặt khó coi của mình. Cô ta chợt nhớ tới chuyện trước kia...
Trường đại học được tính là thời kỳ hormone nảy mầm cao nhất, nam sinh và nữ sinh luôn là anh tới tôi đi, thử thăm dò tình cảm của đối phương. Hoàng Hi Nguyệt và Hoàng Thu Thu đều học ở Học viện nghệ thuật, người bên trong ít nhiều có chút không giống với các trường khác, ít nhất là khí chất không giống nhau.
Bộ dáng của Hoàng Hi Nguyệt ngọt ngào, ăn mặc tinh xảo, bề ngoài đối xử với mọi người cũng tốt, được xem như là mỹ nữ nổi danh của Học viện nghệ thuật, đương nhiên người theo đuổi không ít.
Hoàng Hi Nguyệt nhìn trúng một nam sinh gia thế không tệ, diện mạo lại đẹp trai, bọn họ quen biết nhau trong một buổi tụ tập, có qua có lại cũng coi như là hiểu biết nhau. Đang lúc Hoàng Hi Nguyệt nghĩ có nên chủ động theo đuổi hay không, vậy mà nam sinh kia lại coi trọng Hoàng Thu Thu! Còn hỏi cô ta phương thức liên lạc của Hoàng Thu Thu.
"Cậu đang chơi đại mạo hiểm sao?" Lúc ấy Hoàng Hi Nguyệt đứng ở cửa tòa nhà giảng dạy, thò đầu nhìn bụi cỏ không một bóng người phía sau nam sinh, giương lên nụ cười ngọt ngào, "Cậu không thể bắt nạt chị gái mình như vậy được."
Sinh hoạt mỗi ngày của Hoàng Thu Thu đều vô cùng đơn giản, ngoại trừ đi học chính là ngồi mân mê cái đàn nhị hồ rách nát kia, chẳng qua nam sinh kia mới gặp Hoàng Thu Thu được vài lần khi hẹn Hoàng Hi Nguyệt đi chơi.
Cho nên đương nhiên Hoàng Hi Nguyệt không tin.
"Không có, mình thật sự rất thích cậu ấy." Nam sinh không có lộ ra nụ cười đẹp trai mê người như trước kia, đứng ở trước mặt Hoàng Hi Nguyệt, nghiêm túc nói, "Mình cảm thấy cậu ấy rất đặc biệt."
Đặc biệt ngốc sao?
Lúc ấy phản ứng đầu tiên của Hoàng Hi Nguyệt chính là những lời này.
Ở trong mắt cô ta, Hoàng Thu Thu chính là một người lôi thôi lếch thếch, một chút dáng vẻ của nữ sinh cũng không có, lúc học đại học năm nhất còn mang theo đồng phục học sinh trung học tới mặc, hơn nữa còn mặc suốt hơn nửa năm. Không chỉ vậy, có đôi khi phản ứng của Hoàng Thu Thu đặc biệt chậm, không khác gì kẻ ngốc.
Loại ngốc nghếch này làm cho Hoàng Hi Nguyệt rất dễ dàng bỏ qua diện mạo của Hoàng Thu Thu, cô ta hoảng hốt trở lại phòng ngủ, nhìn chằm chằm Hoàng Thu Thu đang ngồi xem nhạc phổ, mới phát hiện vậy mà chị họ của mình cũng không tệ lắm.
Trừ bỏ bộ đồ ngủ màu hồng phấn trên người, cả người đều ấm áp, giống như một khối ... Ngọc bích chưa được chạm khắc.
Đương nhiên cuối cùng nam sinh kia vẫn không theo đuổi được Hoàng Thu Thu, dù sao trong lòng kẻ ngốc chỉ có nhị hồ.
Sau đó trong lòng Hoàng Hi Nguyệt mới dần bình tĩnh lại, nhưng luôn có một vết sẹo còn đó.
Đến nỗi sau này nếu như Hoàng Hi Nguyệt hẹn với nam sinh, đều sẽ không nhắc tới Hoàng Thu Thu một chút nào.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!