Thời điểm Hoàng Thu Thu đi ra, không nhìn thấy Hoàng Hi Nguyệt ở đâu, cô gọi điện thoại tới, Hoàng Hi Nguyệt chỉ nói bản thân có việc bận nên đi trước.
"Thu Thu, xem như em đã làm nên lịch sử cho đoàn chúng ta rồi." Tất Chu nhảy nhót đi ra, tính tình anh ta hoạt bát, không giống với những nhạc công tao nhã trên đường Hoa Hằng, trên người luôn lộ ra một cảm giác vui mừng khó hiểu.
"Lịch sử gì?" Hoàng Thu Thu cúp điện thoại, tò mò hỏi.
"Vào đoàn một tháng là có thể đi ra ngoài diễn tấu." Tất Chu chỉ chỉ Trình Huy Khuê phía sau, "Vị này tiến vào một năm, nhạc trưởng cũng chưa từng lộ ra nụ cười nào."
Trình Huy Khuê chính là người dự bị được chọn ra kia, anh ta nghe xong lời của Tất Chu cũng không tức giận, nhún vai: "Tôi còn có biện pháp gì, thiên phú không đủ nha."
Kỳ thật có thể được chọn vào chứng tỏ năng lực không tệ, nhưng dàn nhạc Tố Trúc là một dàn nhạc thành thục, thành đoàn nhiều năm, sớm đã hình thành phong cách của mình. Trình Huy Khuê giống như một viên trân châu chưa được mài giũa, rơi vào trong đó, dù có làm như thế nào cũng không thích hợp, vẫn cần thời gian tiếp tục mài giũa.
Lần này Cốc Thành Kính tiếp tục tuyển người, cũng là vì để cho Trình Huy Khuê tiếp tục học tập những người khác dung hợp như thế nào, nhưng mà ... Hoàng Thu Thu dung hợp quá nhanh, ngay cả Cốc Thành Kính cũng không kịp phản ứng.
"Cậu cứ ở hậu trường xem chúng tôi biểu diễn như thế nào đi." Tất Chu đồng tình vỗ vỗ bả vai Trình Huy Khuê.
"Không, chỉ cần quen thuộc với tiết tấu của mọi người trong dàn nhạc là được rồi." Hoàng Thu Thuận cố gắng an ủi Trình Huy Khuê.
Lần này Trình Huy Khuê và Tất Chu đều nhìn thoáng qua Hoàng Thu Thu, đồng thời chửi bới ở trong lòng: Nói thật dễ!
Phải biết rằng một dàn nhạc ít cũng đã hơn mấy chục người, muốn tìm tiết tấu của mỗi người trong các loại âm thanh nhạc cụ, đây không phải là chuyện đơn giản, cũng chỉ có Hoàng Thu Thu mới có thể nhanh chóng đem tiết tấu của bọn họ nắm rõ ràng trong một tháng ngắn ngủi.
"Không nói nữa không nói nữa, đi ăn cơm thôi! Sắp chết đói rồi!" Tất Chu ôm Hoàng Thu Thu và Trình Huy Khuê bên cạnh.
"Nam nữ thụ thụ bất thân, Tất Chu lấy cái móng heo của cậu ra." Nhạc công trưởng nhóm violin đi ngang qua, vỗ cánh tay đang đặt trên vai Hoàng Thu Thu của Tất Chu.
"Chị, thời đại nào rồi?" Tất Chu bất mãn nói, "Hơn nữa, Thu Thu chính là em gái của em, chị chính là không muốn thấy tình cảm tốt đẹp của bọn em đi."
Cô ấy liếc xéo Tất Chu một cái, mở ra khí thế ngự tỷ, Tất Chu sợ tới mức lập tức rụt đầu đi ở phía trước.
Ba người không ăn ở gần đường Hoa Hằng, bởi vì trước đó Hoàng Thu Thu nói giá cả ở nơi này cao.
Bình thường cô sẽ gửi hơn phân nửa tiền lương cho nhà chú thím, phần còn lại thì không biết dùng như thế nào, dứt khoát tiết kiệm. Ăn ở cửa hàng bình thường ở đường Hoa Hằng, ngược lại không có gánh nặng gì. Chủ yếu là hương vị của món ăn ở đây không xuất sắc, giá cả lại đắt, cho nên Hoàng Thu Thu không muốn ăn ở đây.
Tất Chu nghe xong liền tán đồng, anh ta đã sớm đã chán ghét mấy nhà hàng trang trí tinh xảo nhưng khẩu vị bình thường ở nơi này. Trước kia tất cả mọi người đều ăn ở đây, Tất Chu sợ mình lạc loài nên cũng miễn cưỡng ứng phó.
Hiện tại có lời này của Hoàng Thu Thu, anh ta lập tức hưng phấn mang theo Hoàng Thu Thu đi khắp nơi tìm kiếm đồ ăn ngon. Mà Trình Huy Khuê không bị nhạc trưởng ép chặt, rảnh rỗi liền đi ra ngoài cùng bọn họ.
"Buổi diễn tấu lần này rất quan trọng." Trong lúc chờ đồ ăn, trên mặt Tất Chu mang theo chút nghiêm túc, "Một năm nay thanh danh của dàn nhạc Phong Diệp vang dội, đã mở mấy buổi biểu diễn, mà Tố Trúc chúng ta lại yên lặng quá lâu."
"Nhạc trưởng của dàn nhạc Phong Diệp là Tạ Dịch Chi sao?" Hoàng Thu Thu hỏi.
"Đúng vậy, là Tạ Dịch Chi. Anh ta mới làm nhạc trưởng chưa được hai năm, kết quả thắng đoàn chúng ta." Trình Huy Khuê nhiệt tình trả lời.
Bàn tay đang cầm nước uống của Tất Chu dừng lại, nói: "Anh đừng ở chỗ này diệt chí khí của chúng ta, năm ngoái là bởi vì ban giám khảo thích phong cách của bọn họ hơn mà thôi."
"Nhưng vốn dĩ Tạ Dịch Chi rất lợi hại." Trình Huy Khuê là fan của Tạ Dịch Chi, mặc dù đi theo con đường gõ trống định âm, nhưng không cản trở sự hâm mộ dành cho Tạ Dịch Chi.
"Quên đi, biện giải với loại fan như anh cũng vô ích, nhạc trưởng nên sớm nhét anh vào dàn nhạc Phong Diệp." Tất Chu liếc mắt nhìn Trình Huy Khuê một cái.
Trình Huy Khuê vội vàng xua tay: "Tôi vẫn thích Tố Trúc hơn, cậu đừng nói lung tung ở trước mặt nhạc trưởng!"
Nghe hai người nói qua lại, Hoàng Thu Thu xuất thần nhớ tới giọng nói của Tạ Dịch Chi, cô luôn mẫn cảm với âm thanh, có đôi khi nghe thấy tiếng chim hót líu lo đều không đi được, có thể đứng nghe đến khi trời tối chim đã bay đi.
Âm sắc của Tạ Dịch Chi lại cực kỳ xinh đẹp, trầm thấp như cello, mỗi lần anh vừa mở miệng, Hoàng Thu Thu đều cảm thấy đầu óc choáng váng.
Giọng nói dễ nghe như vậy, khẳng định làm nhạc trưởng sẽ không kém, Hoàng Thu Thu mù quáng nghĩ........
Ngày mở buổi diễn tấu, nhạc trưởng ở phía trước chào hỏi mấy vị bạn bè, người trong hậu trường luống cuống tay chân. Ở ban nhạc lúc trước, Hoàng Thu Thu bị coi như là tạp vụ, cô rất quen thuộc với loại tình huống này, khi thì hỗ trợ tìm bản nhạc, khi thì giúp những người khác sửa sang lại cổ áo bị lệch.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!