Chương 1: (Vô Đề)

Tháng mười một ở Định Thành tuyệt đối không thể nói là lạnh, ít nhất ở trong mắt Tần Bạc trước khi xuống máy bay là như vậy.   

Sau khi xuống máy bay.   

"..." Hai tay Tần Bạc ôm chặt vai, đã không còn quan tâm duy trì phong độ của mình, thầm nghĩ nhanh chóng tìm một chỗ ấm áp.   

Sân bay người tới người đi, không ai để ý đến một người đàn ông cao lớn run rẩy đang chạy tán loạn chung quanh.

Tần Bạc đứng ở lối ra cửa đông nhìn nửa ngày, cuối cùng run tay lấy điện thoại di động từ trong túi ra, gọi điện thoại cho bạn tốt.   

"Ở đâu vậy?" Tần Bạc nói xong còn dậm chân làm nóng người.   

Một giọng nam dễ nghe trầm thấp đồng thời từ phía sau Tần Bạc cùng điện thoại di động truyền đến: "Sau lưng cậu."  

Tần Bạc lập tức xoay người, chỉ thấy bạn tốt mặc một chiếc áo khoác đen được cắt may tinh xảo, áo sơ mi trắng bên trong được cài chặt, dường như giống với tính nết của chủ nhân nó, không chịu được một chút cẩu thả nào.

Chân dài của anh đứng thẳng trước biển quảng cáo thật lớn, gương mặt sắc bén anh tuấn không có một chút cảm xúc, trong phút chốc ngay cả nam minh tinh trong quảng cáo phía sau cũng mất đi màu sắc.   

Tần Bạc phát hiện có nữ sinh bên cạnh đang lén chụp ảnh, thậm chí còn có mấy người đàn ông liên tiếp nhìn sang bên này.   

"Cậu đậu xe ở đâu? Mình sắp lạnh chết rồi, sân bay không bật điều hòa trung tâm."

Tần Bạc tiến lên túm bạn tốt đi ra ngoài, chặn hơn phân nửa ống kính điện thoại di động.   

Mấy ngày nay nhiệt độ ở Định Thành có sự chênh lệch quá lớn, giây trước còn mặc một chiếc áo, một giây sau gió lớn đã gào thét. Sân bay chỉ có thể để tùy ý cho không khí lạnh tràn vào, dù sao không chừng một giây sau trời lại nắng.   

"Không phải ở Ý còn có một buổi biểu diễn sao?" Tạ Dịch Chi lưu loát đi về phía chỗ đậu xe của mình, trong giọng nói lại mang theo vẻ không chút để ý, dường như chỉ là thuận miệng hỏi một chút mà thôi.   

Tần Bạc đã quen với việc này, thấy thế cũng chỉ cười cười: "Nhàm chán, không có ý nghĩa gì nên trở về."   

Anh ta sẽ không nói là chính mình lo lắng cho trạng thái của bạn tốt, đặc biệt đẩy chuyến đi lưu diễn cùng đoàn. Từ trước đến nay Tạ Dịch Chi đối xử với người ngoài lạnh lùng, đối với mình lại càng hà khắc hơn. Tần Bạc đi theo anh nhiều năm như vậy, đương nhiên không muốn nói thật.  

Cũng may Tạ Dịch Chi không hỏi nữa, chỉ trầm mặc lái xe, bên trong xe, đường nét sườn mặt anh tuấn càng có vẻ sắc bén.   

"Ai, Dịch Chi, đến phía trước trung tâm thương mại thì dừng lại một chút." Tần Bạc từ ghế sau nhoài người lên, miệng lẩm bẩm, "Lần này đột nhiên trở về, phải mua chút đồ về dỗ dành mẹ mình."  

Tạ Dịch Chi nhìn xuyên qua gương chiếu hậu trong xe, ý tứ không rõ nhìn thoáng qua Tần Bạc, dường như đang hỏi anh ta cũng biết mình đột nhiên.   

Tần Bạc chột dạ sờ sờ chóp mũi, dứt khoát bất chấp tất cả.   

Trung tâm thương mại phía trước được coi là nơi náo nhiệt số một số hai ở Định Thành, dòng người rất lớn, Tạ Dịch Chi tìm hồi lâu mới tìm được chỗ đậu xe ngoài trời để dừng lại.   

"Mình ... Rất nhanh sẽ quay lại?" Nhìn bạn tốt ngồi ở ghế lái, trước khi xuống xe, Tần Bạc do dự một hồi.   

Tạ Dịch Chi phất tay, chỉ bảo Tần Bạc đóng cửa xe lại.   

Tần Bạc xuống xe liền nhanh chóng chạy vào trung tâm thương mại, cũng không phải anh ta sợ làm chậm trễ thời gian của Tạ Dịch Chi, chỉ là từ trước đến nay bạn tốt không thích náo nhiệt, thậm chí là chán ghét, nhất định bản thân phải tốc chiến tốc thắng........   

Tất cả kính xe đều được kéo lên, có thể ngăn cách phần lớn âm thanh bên ngoài, đây cũng là nguyên nhân vì sao Tạ Dịch Chi ngồi trong xe mà không theo Tần Bạc cùng nhau đi ra ngoài.   

Mới đầu Tạ Dịch Chi ngồi trong xe vẫn lạnh lùng không có một chút biểu tình, nhưng dần dần trên mặt nổi lên gợn sóng, đến cuối cùng lông mày đã nhăn đến tương đối khó coi, càng ngày khí thế cả người càng lạnh thấu xương.

Nếu là Tần Bạc nhìn thấy, nhất định có thể nhận ra bạn tốt của mình đang cực kỳ không vui.   

Hôm nay vội vàng đi đón Tần Bạc nên không mang theo đồ vật tùy thân, đương nhiên bộ tai nghe chất lượng cao kia vẫn đang còn ở trong nhà. Lồng ngực Tạ Dịch Chi phập phồng một hồi, cuối cùng mở điện thoại ra phát một đoạn "Dòng Danube xanh".

*Dòng Danube xanh" là bản waltz của Johann Strauss II, sáng tác năm 1866. Được biểu diễn lần đầu vào ngày 15 tháng 2 năm 1867 tại buổi hòa nhạc của Wiener Männergesangsverein, nó là một trong những bản nhạc phổ biến nhất trong các tiết mục cổ điển.  

Chưa đầy một phút sau, Tạ Dịch Chi lại cầm lấy điện thoại di động, đổi nhạc thành "Bản giao hưởng định mệnh", tiện thể điều chỉnh âm lượng đến mức tối đa.   

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!