Tất Chu nhíu mày nhìn nữ sinh trang điểm tinh xảo đối diện, cô ta là em gái của Hoàng Thu Thu, chính mình không tiện nói nhiều, nhưng mà trong lòng luôn cảm thấy không thoải mái.
"Tôi và Thu Thu còn có việc bận, chúng tôi đi trước." Tất Chu lôi kéo Hoàng Thu Thu muốn đi.
"Vậy, Hi Nguyệt, chị đi trước, em có thể gọi điện thoại cho chị." Hoàng Thu Thu vừa nói xong liền bị Tất Chu kéo đi.
Quay đầu lại nhìn đám người phía xa, Tất Chu mới mở miệng hỏi: "Cô ta là em gái ruột của em?" Trong lòng chửi thầm, nữ sinh kia nói chuyện cũng thật âm dương quái khí.
"Là em họ, bọn em cùng nhau lớn lên."
"Thì ra là em họ." Tất Chu bĩu môi, "Nhất định là cô ta không muốn nghe điện thoại của em, cái gì mà tín hiệu không tốt, tín hiệu của đường Hoa Hằng vô cùng tốt đấy, chơi game cũng rất mượt."
"Hi Nguyệt … Hẳn là muốn em độc lập." Hoàng Thu Thu theo bản năng nói chuyện thay cho Hoàng Hi Nguyệt.
*Thanh quan bán đoạn gia vụ sư, Tất Chu không tiện nói xấu người khác, rất nhanh đã thu thập tốt tâm tình, mang theo Hoàng Thu Thu đi khắp nơi.
Thanh quan bán đoạn gia vụ sư: Ý muốn nói, chuyện gia đình là chuyện vô cùng phức tạp, đến cả quan thanh liêm cũng khó lòng phân định
Sau khi trở lại căn hộ, sắc mặt Hoàng Hi Nguyệt không được đẹp. Trên đường trở về, cô ta cố ý vô tình hỏi thăm thực lực của dàn nhạc Tố Trúc, biết được nhóm nhạc này không thua gì dàn nhạc Phong Diệp, trong lòng không vui.
Vốn dĩ tưởng rằng chính mình đã nhảy vào một tầng lớp khác, không nghĩ tới Hoàng Thu Thu lại đi theo, còn trực tiếp trở thành thành viên chính thức của dàn nhạc Tố Trúc. Phải biết rằng ngay cả bản thân cô ta cũng chỉ mới là một thực tập sinh, cần quan sát ba tháng.
Không chỉ phá vỡ sự đặc biệt của cô ta, thậm chí còn vượt mặt.
Hoàng Hi Nguyệt nhéo nhéo lòng bàn tay, khóe mắt rơi vào cây vĩ cầm trong căn hộ, lộ ra một tia mỉm cười.
Tay trống định âm thì sao, còn không phải là không thể học được violin sao. Phải biết rằng trong dàn nhạc giao hưởng, người có thể khiến người ta chú ý nhất không ai khác chính là nghệ sĩ violin, bao nhiêu nhạc trưởng nổi tiếng thế giới đều từng là nghệ sĩ violin.
Tương lai cô ta sẽ trở thành nghệ sĩ violin chính, giống như Tần Khả, trên người mặc một bộ váy dài, tao nhã xinh đẹp đứng ở hàng đầu trong sân khấu để biểu diễn độc tấu.
……
Mấy ngày nay Tạ Dịch Chi vẫn chạy về phía đường Hoa Hằng, thật sự là Tần Bạc quá mức ồn ào, chọc cho anh phiền không chịu nổi, trực tiếp ở lại căn hộ.
Vốn dĩ chiều thứ sáu định nghỉ ngơi một đêm ở nội thành, nhưng Tần Bạc lại gọi điện thoại hẹn anh đến quán bar, nói là giải sầu.
Vì để cho mình bảo trì trạng thái lý tưởng nhất, nhiều năm như vậy Tạ Dịch Chi chưa từng đụng đến giọt rượu nào, hút thuốc lại càng không.
Chưa nghe Tần Bạc nói xong anh đã trực tiếp cúp điện thoại, với tính tình của Tần Bạc, nhất định sẽ đến nội thành bên này tìm anh, lúc này Tạ Dịch Chi lái xe đi về phía đường Hoa Hằng. Chỉ là đột nhiên trên đường mưa to, thế tới mãnh liệt.
Phóng tầm nhìn, ánh mắt Tạ Dịch Chi ngưng tụ, do dự một hồi, anh chậm rãi tới gần vỉa hè, cũng may lúc này không có nhiều xe lắm.
Tạ Dịch Chi hạ kính xe xuống, hô một tiếng với người bên ngoài: "Này."
Hôm nay là thứ sáu, Hoàng Thu Thu đến công viên tìm lão gia tử để luyện nhị hồ như thường lệ, vốn dĩ buổi trưa có thể trở về căn hộ, kết quả trên đường về cô bị mấy con chim trên cây mê hoặc.
Ngơ ngác đứng dưới tàng cây nhìn, đợi đến khi chim bay hết, cô mới di chuyển trở về, ai ngờ vừa vặn bắt kịp mưa lớn.
Tạ Dịch Chi nhìn bộ dáng ướt sũng của Hoàng Thu Thu, tóc mềm nhũn dán trên mặt, giống như một con chim con lạc đường mất phương hướng.
Trong lòng vừa động, lời liền nói ra miệng: "Lên xe."
Hoàng Thu Thu có chút do dự, nhìn hộp nhị hồ sắp chảy nước trong ngực mình, vẫn nhịn không được nói: "Trên người tôi đều là nước, đi vào sẽ ướt."
"Chẳng qua là rửa xe thêm một lần." Tạ Dịch Chi không kiên nhẫn dùng ngón tay gõ gõ vô lăng,"Lên xe."
Trời mưa bất ngờ, Hoàng Thu Thu không kịp trốn, cả người đều ướt đẫm, sau khi ngồi lên xe, nước trên người liền bắt đầu tí tách rơi xuống.
Tạ Dịch Chi nhíu mày nhìn xuyên qua gương chiếu hậu, thấy cô cẩn thận lấy hộp nhị hồ được bao bọc trong ngực ra, quả thật là rất yêu quý nhạc cụ, nhưng mà thành viên của dàn nhạc Tố Trúc đã nghèo đến mức này rồi sao, ngay cả nhị hồ tốt mà cũng không thể mua nổi?
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!