Sinh viên đứng trước mặt Parse, trên vai cầm violin, đầu ngón tay không ngừng nhảy lên, mà trên lưng lại ướt một mảng lớn, trán cũng có mồ hôi hột toát ra, có thể nhìn thấy anh ta khẩn trương như thế nào.
Trong lớp học, không biết Parse nói gì, sinh viên chơi violin dừng lại, xám xịt đi ra cùng với mấy người đang dựa vào tường.
Nhìn thấy Joseph ở cửa, bọn họ cũng không dám có ánh mắt trao đổi gì, mỗi người đều cúi đầu giống như chim cút, vội vàng đi xa.
Parse nhướng mày nhìn về phía hai người bên ngoài, cằm giương lên, ý bảo bọn họ tiến vào.
"Hôm nay đến trường đi dạo?" Parse kéo một cái ghế ngồi xuống, hừ một tiếng, "Vậy thì nhìn xem, về sau sẽ không được thoải mái như vậy."
Joseph thuận tay kéo hai cái ghế, một cái để Hoàng Thu Thu ngồi xuống, cái kia tự mình ngồi, không khách khí một chút nào.
Ở chung với nhau lâu như vậy, Joseph đã phát hiện: Cho dù anh ta lịch sự với Parse, ông cũng sẽ không thèm lịch sự lại.
Đã là như vậy, cần phải mặt mũi nữa? Còn không bằng tự mình chăm sóc chính mình.
"Ừm." Trước đây Hoàng Thu Thu chạy theo dàn nhạc nhỏ khắp nơi, mỗi ngày đều làm đủ loại công việc lặt vặt. Hiện tại chỉ là một lòng tập luyện mà thôi, cô hoàn toàn có thể tiếp nhận được.
Parse đánh giá Hoàng Thu Thu từ trên xuống dưới một lần, giọng điệu kỳ quái: "Tôi cảm thấy cô cùng lúc trước … Không giống nhau."
"Tôi?" Hoàng Thu Thu cúi đầu nhìn mình, không hiểu mình có chỗ nào không giống.
"Không có việc gì." Parse thu hồi ánh mắt đánh giá của mình. Ông ngẫm lại cảm thấy cũng bình thường, dù sao bất kỳ một người nào giành được vị trí thứ ba trong cuộc thi lớn, khí chất sẽ phát sinh một chút thay đổi, càng tự tin bình tĩnh hơn cũng không có gì đáng trách.
Ánh mắt Joseph xoay qua xoay lại giữa Hoàng Thu Thu và Parse: "Thầy, thầy nên nói với Thu Thu về chương trình học tập của cô ấy."
Lão sư cùng sư phụ vẫn có khác nhau, vốn tiếng "thầy" này hẳn là do Hoàng Thu Thu đến gọi, nhưng mà cô buông tha, cuối cùng Parse biến thành thầy của anh ta.
Ban đầu Joseph không muốn, không thích bị Parse dắt đi dạo xung quanh. Mỗi lần ra ngoài đều cảm thấy nghẹt thở, cảm thấy bản thân như một chú hề.
Nhưng dần dần anh ta cũng có thể cảm nhận được chỗ tốt, không phải người thầy nào cũng đều nguyện ý bỏ ra thời gian, vứt bỏ mặt mũi mà mang theo học trò của mình trăm phương nghìn kế đi luận bàn cùng người khác.
Tất nhiên da mặt của Parse dày lại là một chuyện khác.
Hiện tại Joseph nhớ lại, cách trận đấu lần trước mới bao lâu, vậy mà bây giờ trình độ của anh ta được đề cao không chỉ là một chút.
Đối thủ càng mạnh thì càng có thể nâng cao năng lực của mình, lúc trước Joseph lấy đâu ra cơ hội tiếp xúc với những nghệ sĩ violin hàng đầu thế giới này, suốt ngày đắm chìm trong thế giới của mình, cảm thấy trình độ của mình cũng không tệ lắm.
"Lát nữa vào trang web của trường kiểm tra chương trình học của mình." Parse cẩn thận suy nghĩ một chút, "Lớp học của tôi một tuần hẳn là có ba tiết, thứ hai đến thứ tư, đều là buổi sáng."
Đây là thời gian giảng dạy tiêu chuẩn của học viện, tất cả các sinh viên chọn khóa học của Parse đều phải đi học.
"Thứ bảy cô có thể đến đường Hilling tìm tôi." Parse nói thêm, "Joseph cũng ở đó."
Joseph ngồi bên cạnh hiện lên một tia hả hê khi người gặp họa, xem ra Parse lại muốn dắt người đi.
Mặc dù Parse đã thu lại tâm tư muốn nhận Hoàng Thu Thu, nhưng mà vẫn luyến tiếc lãng phí mầm non tốt như vậy. Dù sao dạy một người cũng là dạy, dạy thêm một người nữa cũng không có gì.
Đối với Parse, mặt mũi gì đó đều là mây bay.
……
Vào đêm trước khi lớp học chính thức bắt đầu, Hoàng Thu Thu đã ghi chương trình giảng dạy của mình vào điện thoại di động. Đợi đến khi kết thúc ngày đầu tiên lên lớp, cô phát hiện việc học không đơn giản như vậy.
Thời điểm ngồi nghe bọn họ nói chuyện, cô có thể nghe hiểu hơn phân nửa, ngẫu nhiên vấp ngã nói được vài câu. Nhưng một khi liên quan đến lý thuyết, trong sách đều là thuật ngữ chuyên nghiệp mà cô không thể hiểu được.
Việc cấp bách đã biến thành học ngôn ngữ, cũng may Hoàng Thu Thu nhạy cảm đối với âm thanh, học ngôn ngữ cũng nhanh hơn, nói cũng tiêu chuẩn hơn.
Về phần giáo viên giảng bài trong lớp, muốn nghe hiểu quả thật có chút khó khăn, nghe thiếu sót là chuyện thường xuyên.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!