Chương 43: (Vô Đề)

Cốc Thành Kính và Tạ Dịch Chi ngồi ở hàng đầu tiên, bọn họ làm nhạc trưởng nên phải lên sân khấu ở tiết mục đầu tiên, chờ đến màn song tấu cùng độc tấu thì cần phải nhanh chóng xuống sân khấu, cho nên người phụ trách liền sắp xếp hai vị nhạc trưởng ngồi ở phía trước.   

Tôn Khang Nhi và Giang Nhã Lộ tương đối gấp gáp, với tư cách là trưởng nhóm violin nhất định bọn họ phải tham gia màn diễn tấu chung của dàn nhạc. Sau đó còn cần độc tấu hoặc song tấu, thời gian thay quần áo không kịp, hai người trực tiếp mặc quần áo không giống với những người khác trong dàn nhạc, cùng lên sân khấu biểu diễn.   

Về phần Hoàng Thu Thu có vẻ thoải mái hơn rất nhiều, nhiệm vụ đánh trống định âm được giao cho Trình Huy Khuê, cô chỉ cần nắm chắc màn biểu diễn song tấu violin là được.   

"Xin mời thưởng thức bản giao hưởng số 9 của Dvorak – Giao hưởng thế giới mới!"  

*Giao hưởng số 9 cung Mi thứ "Từ Thế giới Mới", Op.95, B. 178 hay còn được cả thế giới biết đến với tên gọi khác là "Giao hưởng Thế giới Mới" là bản giao hưởng xuất sắc của Antonín Dvořák. Ông viết bản này vào năm 1893 trong suốt quãng thời gian A. Dvořák làm giám đốc Nhạc viện Quốc gia Âm nhạc Hoa Kỳ. 

Người dẫn chương trình vừa dứt lời, màn hình sân khấu chậm rãi mở ra, dàn nhạc Tố Trúc dẫn đầu xuất hiện, giai điệu biểu diễn mang đậm ý nghĩa nhớ nhà.   

Bản giao hưởng có nét duyên dáng độc đáo của nó, một khi âm thanh vang lên, tất cả mọi người có thể cảm thấy loại cảm xúc được truyền đạt rõ ràng bởi dàn nhạc. Có thể nói phần đầu chính là khởi đầu tốt đẹp, dàn nhạc Phong Diệp theo sát phía sau, không hề thua kém.   

Tất cả khán giả có mặt đều có thể cảm nhận rõ ràng phong cách khác nhau của hai dàn nhạc, dưới sự dẫn dắt của hai vị nhạc trưởng, thể hiện âm nhạc khiến người nghe mãn nhãn.  

Thời điểm Hoàng Thu Thu lên sân khấu, Tạ Dịch Chi đã đi xuống, ngồi ở hàng đầu tiên.   

"Chuẩn bị xong chưa?" Giang Nhã Lộ cùng Hoàng Thu Thu đi qua qua, thấp giọng hỏi.   

"Ừm." Hoàng Thu Thu nắm chặt cây violin trong tay, gật đầu.   

Hoàng Thu Thu và Giang Nhã Lộ tách ra đứng trước sân khấu, có thể nhìn thấy rất rõ ràng tất cả khán giả ở hàng đầu tiên.   

Ánh mắt Hoàng Thu Thu không tự chủ được rơi vào trên người đàn ông dễ thấy nhất ở hàng ghế đầu, thời điểm bốn mắt giao nhau, cô không nhận được sự cổ vũ từ bên trong như trước.   

Rũ mắt xuống, Hoàng Thu Thu đặt tay lên cung, mím môi vứt đi những suy nghĩ khác trong đầu.   

Giang Nhã Lộ nhìn qua Hoàng Thu Thu, ý bảo hai người cùng nhau bắt đầu, thấy Hoàng Thu Thu gật đầu, Giang Nhã Lộ mỉm cười, tư thái ưu nhã mở cung.   

Hôm nay hai người song tấu, Giang Nhã Lộ mặc một bộ váy dài màu xanh ngọc, Hoàng Thu Thu mặc váy lụa dài màu đen trắng. Hai người mỗi người đứng một bên, chỉ riêng hiệu quả thị giác đã rất tốt.   

Tất Chu mang theo Trình Huy Khuê từ hậu trường chạy đến sân trước, nhìn thấy hai người đứng trên sân khấu không khỏi cảm thán: "Hóa ra Thu Thu lại xinh đẹp như vậy!"   

Trình Huy Khuê không nói gì nhìn thoáng qua Tất Chu: "Có khi nào Thu Thu không xinh đẹp sao?"   

Tất Chu gãi đầu: "Chỉ là em cảm thấy Thu Thu chưa từng ăn mặc đẹp như vậy, vừa nhìn đã cảm thấy rất xinh đẹp."   

Trước kia Hoàng Thu Thu ở phía sau gõ trống định âm, không cần mặc loại váy dài tao nhã này, nếu không sẽ không tiện. Hiện tại lắc mình biến thành nghệ sĩ violin, mặc váy dài, vô cùng có khí chất.   

Trong lúc hai người Tất Chu đang nói chuyện, trên sân khấu đã bắt đầu diễn tấu. Hai người cô tới tôi lui, có khói thuốc súng chợt hiện ra. Thời điểm khán giả nghiêng tai lắng nghe cẩn thận, nhưng chỉ có thể nghe thấy âm thanh hài hòa lại tuyệt vời của song tấu. Đang lúc bọn họ cho rằng nhất định phía sau sẽ là bình tĩnh ôn hòa, đột nhiên hai người tăng tốc độ, đem một mảnh cảnh tượng tốt đẹp xé rách, mở ra bầu không khí thiên quân vạn mã giằng co trên chiến trường.

Màn song tấu khiến cho mọi người ngồi phía dưới không khỏi đổ mồ hôi, trong lòng cảm thấy đã sắp kết thúc.

Nốt nhạc cuối cùng rơi xuống, tất cả mọi người thở phào nhẹ nhõm, rồi lại sinh ra tiếc nuối mãnh liệt. Muốn tiếp tục nghe nhưng sợ không chịu nổi nhịp điệu biến hóa cực lớn này.   

Hai người buông violin xuống, khom lưng chào, trong nháy mắt khán giả dưới sân khấu bật ra tiếng vỗ tay nhiệt liệt.   

Loại thời tiết oi bức này, hơn nữa chơi violin cũng không phải là chuyện thoải mái, trên trán Hoàng Thu Thu có mồ hôi nhẹ, ánh mắt cô cùng ánh mắt Tạ Dịch Chi dưới sân khấu giao nhau.   

Tạ Dịch Chi mặt không chút thay đổi dời ánh mắt, rơi vào trên người Giang Nhã Lộ bên cạnh, vẫn chưa lộ ra cảm xúc khác với Hoàng Thu Thu.   

……

Không muốn để ý đến cô sao?   

Hoàng Thu Thu vừa nghĩ đến khả năng này, trong lòng liền có chút buồn bực, ngay cả việc khán giả dưới sân khấu đang vỗ tay cũng không đặt vào trong lòng.  

Sau buổi biểu diễn, Cốc Thành Kính vui mừng bước lên vỗ vỗ bả vai Hoàng Thu Thu: "Thu Thu, cháu tiến bộ rất lớn, tiền đồ không thể hạn lượng."   

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!