Hoàng Thu Thu theo bản năng muốn đứng lên, nhưng lại bị ông lão tóc bạc ngăn lại. Nhìn nhị hồ trong tay cô, ông lão kinh ngạc nói: "Nhị hồ này có chút tuổi rồi."
Nếu để một thanh nhị hồ tốt đến vài năm, nhất định sẽ có giá trị. Nhưng một thanh nhị hồ kém chất lượng như vậy, chắc chắn là đã hỏng rồi.
"Vâng ạ, rất nhiều năm rồi." Hoàng Thu Thu gật đầu, nhị hồ này do ba mẹ cô mua cho khi còn sống, dùng tiền tiêu vặt của chính cô.
Vốn dĩ ba mẹ Hoàng Thu Thu dự định mua tặng cô một cây nhị hồ tốt hơn trong ngày sinh nhật, chẳng qua không đợi được đến ngày đó.
Sơn trên cột nhị hồ đã loang lổ, là kết quả của việc Hoàng Thu Thu tự sơn mấy lần. Cung vĩ vẫn là nguyên bản, nhưng dọc nhị sớm thay đổi hết lần này đến lần khác. Dù là như thế, Hoàng Thu Thu vẫn không thể học được nhị hồ.
*Cấu tạo của đàn nhị hồ gồm: Bát nhị , dọc nhị, trục dây, dây nhị, cử nhị, cung vĩ
"Không có việc gì, rất tốt." Ông lão tóc bạc cười tủm tỉm uyển chuyển nói, "Da đàn này cần phải đổi cái tốt hơn một chút, như vậy chất lượng âm thanh sẽ dễ nghe nhiều."
Hoàng Thu Thu mỉm cười sờ sờ nhị hồ, cúi đầu vô ý thức nói: "Cái này rất tốt."
"Có thể cho ta kéo một chút không?" Ông lão tóc bạc thăm dò hỏi.
"Cho ngài." Hoàng Thu Thu đưa nhị hồ qua.
Mặc dù chất lượng đàn nhị hồ rất đáng lo, gần như bị phế, nhưng dù sao vẫn là nhị hồ, ở trong tay ông lão tóc bạc lại có thể phát ra âm thanh dễ nghe.
"Nốt nhạc mà cháu kéo ra đều đúng, nhưng mà quá cứng rắn." Ông lão tóc bạc tùy tiện kéo một đoạn giai điệu mà vừa rồi Hoàng Thu Thu kéo.
"Thử vừa ngân vừa kéo lại xem."
Hoàng Thu Thu nghe lời kéo thử, giai điệu cô ngân rất dễ nghe, nhưng khi kéo nhị hồ lại vẫn rất khó nghe.
Trong lòng ông lão tóc bạc kỳ quái, thoạt nhìn đứa nhỏ này rất cố gắng học nhị hồ, giai điệu cũng không sai, nhưng tại sao lại có thể kéo thành như vậy? Từ trước đến nay ông luôn thích những đứa trẻ chăm chỉ, nhịn không được mà hao tổn cả buổi sáng ở công viên chỉ vì dạy cho Hoàng Thu Thu kéo ra được một đoạn giai điệu thành hình.
……
Đương nhiên, cuối cùng vẫn không thành công.
Thật sự không dạy được, lại nghĩ không ra lý do là vì sao. Lực chú ý của ông lão tóc bạc bắt đầu nghiêng về chỗ khác, hỏi thăm Hoàng Thu Thu.
"Vâng ạ, không phải người Định Thành, tới nơi này để biểu diễn." Hoàng Thu Thu cầm nhị hồ, ngoan ngoãn trả lời câu hỏi của ông lão.
Ông lão tóc bạc nổi lên hứng thú: "Biểu diễn cái gì?"
"Dàn nhạc giao hưởng ạ, bọn cháu biểu diễn ở trường học." Hoàng Thu Thu mở to đôi mắt đen tròn như quả nho thành thành thật thật nói, ánh mắt cô tròn trịa, nhãn cầu chiếm hai phần ba, tròng trắng sạch sẽ giống trẻ con, thoạt nhìn có chút ngốc nghếch.
Nghe đến giao hưởng, ông lão tóc bạc càng cảm thấy hứng thú: "Trường học nào, tối nay có biểu diễn không?"
"Có ạ, tối nay là ngày cuối cùng, ngày mai bọn cháu sẽ rời khỏi Định Thành." Hoàng Thu Thu gật đầu nói tên trường, sau đó mang theo chút tự hào, "Hi Nguyệt ở lại đây, em ấy rất lợi hại, sẽ gia nhập vào một dàn nhạc rất tốt ở Định Thành."
"Hi Nguyệt?" Điện thoại di động trong túi của ông lão tóc bạc đột nhiên rung lên.
Trên mặt Hoàng Thu Thu mang theo nụ cười sạch sẽ: "Hi Nguyệt là trưởng nhạc công violin của đoàn chúng cháu, nếu như ông đi nghe, nhất định cũng sẽ thích em ấy."
Ông lão tóc bạc không nghe thấy lời này của cô, cúi đầu nghe điện thoại: "Biết rồi, đừng thúc giục, lập tức trở về."
Ông lão cúp điện thoại xong, cười tủm tỉm: "Tối nay ta sẽ đi xem cháu biểu diễn, bây giờ phải về ăn cơm trước, bạn già trong nhà đang thúc giục."
"Được, hẹn gặp lại ông." Mấy năm nay Hoàng Thu Thu đã nghe được rất nhiều lời khách sáo giống như vậy, cũng biết chỉ là mọi người khách khí một chút, chưa từng chân chính để ở trong lòng.
Đi vội vàng, ông lão cũng quên hỏi Hoàng Thu Thu ở tổ nào trong dàn nhạc, dẫn đến buổi tối khi đi tới thính phòng, tìm nửa ngày, thậm chí còn lấy kính từ trong túi trước ngực đeo lên, cũng không tìm được Hoàng Thu Thu.
"Đứa bé kia đâu?" Bạn già ngồi bên cạnh lải nhải, "Không nhìn thấy, có phải nhớ nhầm hay không?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!