Chương 35: (Vô Đề)

Cuối cùng Parse cũng thu nhận được học trò của mình, chuyện ngạc nhiên nhất chính là người mà ông thu nhận lại là Trương Tam.   

Ngày đó hai người đánh nhau xong, thế nhưng Parse cảm thấy một trận thưởng thức lẫn nhau, lúc này mới hỏi Trương Tam có muốn làm học trò của mình hay không, đương nhiên Trương Tam không nghe, sau khi trở về thì gọi điện thoại nói chuyện này với ba mẹ mình đang ở nước M xa xôi, đem Parse cười nhạo một trận, kết quả ba mẹ bổ đầu mắng anh ta một trận, bảo anh ta nhanh chóng đồng ý.  

Trương Tam bất đắc dĩ, đành phải nén giận đi tìm Parse, nói mình nguyện ý làm học trò của ông.   

Parse cũng không ngại Trương Tam quay đầu ăn cỏ, cực kỳ hoan nghênh Trương Tam đến, cũng khao khát nói: "Tương lai hai thầy trò chúng ta hoàn toàn có thể làm lung lay cả giới âm nhạc."   

Trương Tam nhớ tới lời dặn dò của ba mẹ, chỉ dám ha ha trong lòng.

Học trò đã đến tay, nhưng Parse vẫn không đi, chỉ để Trương Tam trở về nước M chờ đợi.  

Lần trước sau khi vòng thi đấu thứ ba kết thúc, nghe được màn diễn tấu của Hoàng Thu Thu, Parse cố ý đòi ghép hai nửa khúc nhạc thành một bản nhạc hoàn chỉnh, đương nhiên tác giả sẽ là hai người bọn họ.   

Vì thế, Parse lại một lần nữa tìm đến cửa dàn nhạc Tố Trúc.   

Hoàng Thu Thu có bóng ma tâm lý đối với Parse cao lớn, lúc đi ra có chút không tình nguyện.   

"Thu Thu, cô có thể viết ra nửa khúc nhạc mà lần trước cô diễn tấu hay không?" Parse không thu học trò, tự tin không còn nhiều như chút, cho nên có chút lấy lòng nói.   

"Có thể." Hiển nhiên Hoàng Thu Thu không quen với việc Parse thân mật gọi cô như vậy, nhưng vẫn nhíu mày đáp ứng.  

Kỳ thật xưng hô này của Parse là học được từ Trương Tam, ngày đó Trương Tam thì thầm nói muốn tới tìm Hoàng Thu Thu, nói cái gì mà tất cả mọi người đều là người học violin, hẳn là ngồi cùng một chỗ trao đổi sẽ học hỏi được nhiều hơn.   

Mặc dù đáp ứng sẽ viết ra nửa sau, nhưng Hoàng Thu Thu không thể lập tức viết cho Parse.

Lúc ấy tình huống đặc thù, bây giờ muốn lập tức viết ra, khẳng định sẽ có chút bất đồng. Hơn nữa nếu thật sự muốn đem hai đoạn nhạc này hợp thành một bài hoàn chỉnh, vẫn cần hai nhà soạn nhạc cùng nhau trau chuốt.   

Cho nên Hoàng Thu Thu cần thời gian một ngày, tự mình viết nửa sau bản nhạc, hơn nữa còn tiến hành sửa đổi rồi mới giao cho Parse.   

Ngày hôm sau Parse tới đây cũng mang theo nửa đoạn đầu của bản nhạc, ông đem hai khúc nhạc trao đổi cho nhau nói: "Chúng ta xem lại."  

Cốc Thành Kính được Parse chào hỏi qua, đặc biệt cho Hoàng Thu Thu nghỉ một ngày, để cho cô đem chuyện này xử lý tốt. Sau khi viết xong bản nhạc này, có thể xuất bản ra, để cho người ta chơi, nói thế nào thì chuyện này cũng rất quan trọng. Cốc Thành Kính không hy vọng Hoàng Thu Thu bỏ qua, hơn nữa người hợp tác cùng cô lại là Parse.   

Hoàng Thu Thu nhìn rất nhanh, suy nghĩ một lát liền hiểu được nửa sau của mình có mấy chỗ không ổn. Cô bảo Parse đưa một bản nhạc khác, sau đó trực tiếp sửa đổi lên đó.   

Parse sửng sốt. Hiển nhiên không nghĩ tới mình còn chưa nói ra miệng, Hoàng Thu Thu đã ý thức được, loại mức độ mẫn cảm đối với bản nhạc như vậy, tuyệt đối không đơn giản.   

"Nếu cô muốn đến nước M, có thể đi tìm tôi." Cuối cùng Parse nghiêm túc nói một câu.   

Mặc dù ông là người Ba Lan, nhưng lại là giáo sư tại nhạc viện hàng đầu của nước M, có thể nói rằng những lời này rất nặng.  

"Được ạ." Hoàng Thu Thu có chút qua loa ứng phó, còn đang cúi đầu tìm chỗ không ổn trong bản nhạc.   

Chờ hai người hoàn thành xong, cũng gần như kết thúc một ngày, cuối cùng Parse mời Hoàng Thu Thu ăn một bữa cơm, còn chửi bới trống định âm: "Đánh trống không có tiền đồ, đến violin của chúng tôi đi!"   

Một hai ngày trôi qua, Hoàng Thu Thu gần như có thể hiểu được phương thức biểu đạt của Parse, mặc dù ông nói như vậy, nhưng cô cũng không tức giận.   

……   

Sau khi Parse rời đi, Hoàng Thu Thu lại bắt đầu bận rộn một chuyện khác —— cùng học nhị hồ với Tạ Dịch Chi.   

Hai người hẹn thứ sáu, sáng sớm Hoàng Thu Thu xuống lầu ăn sáng, sau đó trở về căn hộ ngồi chờ.   

Hiện tại Hoàng Thu Thu tiêu tiền không còn tiết kiệm nữa, tiền lương ở dàn nhạc không thấp. Trải qua chuyện lần trước bị đuổi ra khỏi nhà họ Hoàng, cô không còn chuyển tiền về đó, chỉ tự mình tiết kiệm. Mới mấy tháng nay, trong tay đã có một khoản tiền tiết kiệm. Hoàng Thu Thu lại không thích mua những thứ khác, hiện giờ vẫn có thể trả được tiền ăn cơm ở đường Hoa Hằng.   

Đúng tám giờ, Tạ Dịch Chi đúng giờ đi tới từ dưới lầu chung cư đối diện.   

Tần Bạc kéo dài đến không thể kéo dài thêm nữa, chỉ có thể bay về nước M, Tạ Dịch Chi cảm thấy dù sao cũng phải học nhị hồ cùng Hoàng Thu Thu, cũng lười trở về căn hộ ở nội thành. Hơn nữa hai căn hộ này chỉ chênh lệch về diện tích, ngoài ra không có gì khác nhau.   

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!